Ôn Ninh vội vàng cầm mái chèo lên, quẩy đò về phía hắn chỉ. Không lâu sau, con đò quẹo vào một nhánh sông, lại đi thêm một chốc nữa, lái vào một vùng hồ sen.
Trong hồ, lá sen cao thấp đan xen, cao vút như chiếc lọng. Con đò dài mảnh vạch từng cành sen chen chúc san sát nhau ra, bơi về phía sâu trong hồ. Từ trên không nhìn xuống, nơi con đò đi qua, kéo theo một đường lá xanh biếc đong đưa.
Xuyên qua những tán lá xanh biếc thấp thoáng, gạt một khoảnh lớn lá sen ra, bỗng trông thấy từng đài sen to chắc mẩy ẩn giấu bên dưới, trong một thoáng ấy, tâm tình cứ như thể bất thình lình phát hiện một kho báu nho nhỏ.
Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm định thò tay ra hái, Lam Vong Cơ bỗng gọi: "Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Vùng hồ sen này, có thể có chủ."
Ngụy Vô Tiện mặt không thẹn với lương tâm: "Đương nhiên không có."
Đương nhiên là có. Từ lúc Ngụy Vô Tiện mười một tuổi, đã thường hay hái trộm đài sen trong từng cái hồ một ở Vân Mộng. Vốn đã rửa tay không làm nhiều năm rồi, nhưng giờ muốn lấy chút đồ ăn để lên đường tiếp, thì không thể không tái xuất giang hồ.
Nhưng Lam Vong Cơ lại nhạt giọng nói: "Ta nghe nói cả vùng hồ sen này đều đã có chủ."
"..." Ngụy Vô Tiện: "Á ha ha ha phải vậy không, thế thì tiếc quá. Ta chưa từng nghe nói tới nha. Vậy chúng ta đi thôi."
Vừa bị lật tẩy, hắn đương nhiên không tiện gọi Lam Vong Cơ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su/862518/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.