Ôn Ninh vội vàng im bặt.
Trong tiếng mái chèo quạt nước đẩy thuyền, đầu Ngụy Vô Tiện đau như muốn nứt, hai mắt mở ra.
Toàn thân hắn đều dựa vào người Lam Vong Cơ, nhận ra nơi mình đặt thân đã không phải là Liên Hoa Ổ nữa, hồi lâu sau cũng vẫn chưa rõ ràng tình hình, cho đến khi trông thấy tay trái của Lam Vong Cơ – trên tay áo lấm chấm vết máu, cứ như một chuỗi hoa mai rơi trên nền tuyết trắng, bấy giờ mới nhớ chuyện gì đã xảy ra khi hắn tức đến ngất đi.
Mặt hắn thoáng cái biến thành thảm không nỡ nhìn, bỗng dưng ngồi dậy.
Lam Vong Cơ bước sang dìu, nhưng chứng ù tai của Ngụy Vô Tiện vẫn chưa sút giảm, trong ngực cũng hãy còn một mùi máu tanh ứ nghẹn, cực kỳ khó chịu. Hắn lo mình lại phun ra một búng máu lên trên người Lam Vong Cơ ưa sạch sẽ, cuống quít xua tay, xoay người qua một bên, vịn mép thuyền nhịn một lúc. Lam Vong Cơ biết bây giờ hắn không ổn, yên lặng không hỏi câu nào, đặt một tay lên lưng hắn, một luồng linh lực tinh tế ấm áp chuyển vào trong cơ thể hắn.
Đợi vị rỉ sắt trôi khỏi cổ họng, Ngụy Vô Tiện mới quay đầu, xua xua tay, xin Lam Vong Cơ rút tay lại.
Tĩnh tọa chốc lát, cuối cùng hắn thử lên tiếng thăm dò: "Hàm Quang Quân, chúng ta ra ngoài thế nào vậy?"
Mặt Ôn Ninh lập tức căng ra, ngưng mái chèo.
Lam Vong Cơ đúng là hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không nhắc một chữ tới chuyện hắn phơi bày việc ra ngoài, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su/862517/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.