Lam Vong Cơ bây giờ vui như có con thỏ nhảy nhót trong lòng, vành tay nóng bừng, rụt rè nói: "Thích!"
Ngụy Vô Tiện càng thêm vui vẻ: "Thích là tốt rồi, vậy ngày nào ngươi cũng phải mang theo bên người nha, nó có thể bảo vệ ngươi đó!" Vậy thì hắn cũng yên tâm được một chút!
Lam Vong Cơ dịu dàng đáp: "Được."
Lam Hi Thần/Nhiếp Hoài Tang: phải chăng ta không nên ở trong này?
Lam Hi Thần thấy đệ đệ nhà mình vui vẻ nhận lấy ngọc bội từ tay Ngụy công tử, thận trọng cầm nó trong tay, như thể là một món trân bảo nào đó.
Lam Hi Thần tỏ vẻ, mắt không thấy!!
Tiếng động lớn như thế, đương nhiên Lam Khải Nhân cũng bị kinh động, vừa lao tới đã thấy cảnh này, suýt nữa tắt thở, run rẩy hỏi: "Hi Thần, đây, đây là?"
Lam Hi Thần thấy thúc phụ nhà mình bị dọa không nhẹ, nhanh chân chạy tới thuận khí, giải thích: "Thúc phụ đừng lo lắng, là do lúc Ngụy công tử tạo pháp khí cho Vong Cơ gặp tai nạn nhỏ, nhưng cũng may là mọi người không sao!"
Lam Khải Nhân nhìn cái vẻ bao che của hắn, lại nghĩ tới người ta là tạo pháp khí cho cháu mình, lời lẽ trong miệng nghẹn lưng chừng lên không được xuống không xong, chỉ nặn ra được một câu: "Càn quấy!" Liếc hai huynh đệ một cái rồi hất tay áo bỏ đi!
Ngụy Vô Tiện thấp thỏm hỏi: "Lam Trạm, Lam lão... Tiên sinh có nổi giận không?"
Lam Vong Cơ ôn nhu đáp: "Không đâu."
Lam Hi Thần cũng an ủi: "Ngụy công tử không cần lo lắng, thúc phụ chỉ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-vong-tien-quan-niem-giao-duc-co-kim-va-cham/1076252/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.