Đĩa thịt kho tàu kia mạnh mẽ bị đặt ở giữa bàn ăn. Chỉ là cung nhân gắp thức ăn lại bỏ qua nó, chuyển đũa qua những món ăn trân quý xung quanh. Thực tế có thể ở trên bàn ăn của bệ hạ đã là ơn lớn đối với món này.
Lam Duẫn nhịn không được mắt đảo quanh giữa các món ăn trên bàn, tuy là không dám ăn nhưng vẫn tò mò vị của nó.
Hắn thu mắt lại đối diện với đôi mắt của Ngụy Anh. Hiển nhiên người kia cũng giống như hắn, tò mò hương vị của món thịt kho tàu. Đôi mắt Ngụy Anh thật sự rất đẹp, láng thoáng có chút cảm giác quen thuộc. Lam Duẫn cười lắc đầu, thầm nghĩ một mỹ nhân như vậy, đại chất nhi thật sự có con mắt rất tốt.
Dùng xong cơm tối, trong điện lại chuẩn bị trà và điểm tâm. Thúc cháu hai người đã nhiều ngày không gặp, nói chút việc cỏn con. Lam Trạm nói: "Hôm nay sao không thấy Bắc Đường thúc?"
Lam Duẫn cười nói: "Hắn à, chỗ Hộ Bộ xảy ra chút vấn đề, đi kiểm tra lại một chút."
Tuy rằng Nhiếp Chính Vương đã về dưới trướng Lam Trạm, nhưng vẫn làm làm chút chuyện nhàn rỗi. Lam Duẫn uống ngụm trà, lại nói: "Hộ Bộ không có gì chơi được, ta đợi trong phủ cũng không thú vị nên liền đi dạo tới chỗ của ngươi."
Ngụy Anh ngồi cạnh Lam Trạm, im lặng nghe hai người nói chuyện. Xưa nay hắn không thích gặp người sống, huống chi lại còn là người hoàng thất Cô Tô. Lam Trạm cầm một miếng điểm tâm cho hắn, thấy Ngụy Anh có chút mệt mỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-vong-tien-nhat-ky-thuong-quan-vuong/237597/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.