Tiểu sư phó bị hắn giữ lại ra sức đốt lửa. Chỉ là nói thật, hắn ở Ngự Thiện phòng ngần ấy năm, vẫn không biết Ngụy Anh đang làm cái gì.
Dựa vào cảm giác thêm xong gia vị, Ngụy Anh đậy nắp, hết sức nghiêm túc mà chờ đồ ăn chín. Phòng ăn đã có người chuẩn bị trà với điểm tâm cho hắn, Ngụy Anh rót một tách trà, đưa cho tiểu sư phó đang ở một bên nhóm lửa.
Tiểu sư phó kia thụ sủng nhược kinh, vội xua tay nói: "Nô không dám."
Hắn đưa tách trà nhét vào tay tiểu sư phó: "Ngươi giúp ta nhóm lửa, ta còn chưa cảm ơn ngươi nữa."
Ở trong phòng ăn đã mấy canh giờ, tay Ngụy Anh dính chút mùi, nhìn thấy có vài phần hơi thở của dân gian*. Tiểu sư phó nhìn đến phát ngốc, ngu dốt như hắn cũng nghe qua tin tức trong cung, nói bên dạ tâm huyết dâng trào, thu một hàng thần ở Tĩnh Ninh làm quý quân. Hiện giờ nhìn thấy người thật, có thể nói là lời đồn không sai. Vị công tử này, thật sự là vô cùng xinh đẹp.**
*Hơi thở dân gian: ý là bình dị, gần gũi.
**Mọi người không có vấn đề nếu mình để chữ xinh đẹp chứ?
Ngụy Anh đặt một cái ghế nhỏ trước bếp rồi ngồi xuống, nhìn tiểu sư phó nhóm lửa. Lại thêm vài cây củi vào trong bếp, tiểu sư phó lau đi mồ hôi giữa trán, hỏi: "Điện hạ, lửa còn phải đốt bao lâu nữa ạ?"
Ngụy Anh nghiêm túc thỉnh giáo, nói: "Ta cũng không biết. Ngươi cảm thấy nên làm thế nào?"
Tiểu sư phó nuốt một ngụm nước miếng, lắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-vong-tien-nhat-ky-thuong-quan-vuong/237596/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.