Vị thuốc đắng ngắt toả ra tràn ngập phòng bếp. Giang Trừng nhìn lò lửa, Ngụy Anh thì ở một bên, cẩn thận khuấy khuấy thuốc. Mặt nạ hắn mang tùy tiện bị đặt một bên, Giang Trừng nhìn vật quý giá đẹp đẽ kia, trong lòng đã lờ mờ có đáp án, lại không dám nói cái gì.
Hắn buồn buồn thêm củi vào lò lửa, Ngụy Anh hiểu rõ tính hắn, nhàn nhạt nói: “Giang Trừng, có gì muốn hỏi, liền hỏi đi.”
Giang Trừng há miệng thở dốc, lại không biết nên mở miệng như thế nào. “A Tiện..... ngươi, đoạn thời gian này ngươi.....” Hắn bỗng im lặng, không dám tiếp tục hỏi nữa.
Ngụy Anh ngước mắt nhìn hắn, thay hắn nói xong câu: “Giống như ngươi nghĩ.”
Không gian bình tĩnh giữa hai người bị những lời này đánh tan.
Giang Trừng liền kích động lên: A Tiện.....” Thanh âm hắn run rẩy: “Có phải..... Có phải hoàng đế Cô Tô, hắn cưỡng bách ngươi?”
Ngụy Anh cúi đầu, tiếp tục để ý thuốc của hắn, chỉ nói: “Giang Trừng, ta không có lựa chọn khác.”
Tựa như mất lực, Giang Trừng ngã ngồi trên đất. Từ sau khi Ngụy Anh bị mang đi, nửa tháng không có tin tức, làm cho bọn họ vạn phần nóng lòng, a tỷ lại càng dùng nước mắt rửa mặt. Sau nhận được tin tức của Ngụy Anh, quả tim treo cao rơi xuống được một ít. Cũng không biết vì sao hắn lại có chút bất an. Hắn nhìn dòng chữ trên giấy, thật lâu không nói gì.
Hôm nay lần thứ hai nhìn thấy Ngụy Anh, chuyện hắn lo lắng nhất lại thành sự thật. Sắc mặt Ngụy Anh so với lúc mới rời đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-vong-tien-nhat-ky-thuong-quan-vuong/237593/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.