Chương trước
Chương sau
Ngày thứ hai, bởi vì phải thượng triều, cung nhân đã sớm chờ ngoài điện.Ngụy Anh đã thức dậy từ sớm, chỉ nhắm mắt giả vờ ngủ. Trong phòng ấm áp, trên mặt Ngụy Anh có chút đỏ. Lam Trạm nổi lên ý muốn trêu đùa, tay mơn trớn vòng eo nhỏ, lại hôn lên má hơi đỏ của Ngụy Anh.
Sau một trận lăn lộn, hàng mi Ngụy Anh run rẩy, giả dạng một bộ dáng giống như mới tỉnh ngủ, trợn mắt nhìn về phía Lam Trạm. Lam Trạm cười, đè người ở dưới thân hôn hồi lâu, mới nói: "Ban ngày ngươi liền ở chỗ này, thái y nói thân thể ngươi không tốt, cần điều dưỡng thật tốt."
Ngụy Anh không nói tiếp, trong lòng lại châm chọc, hoàng đế đây là tính toán nhốt hắn ở trong cung. Lam Trạm thay hắn ghém lại góc chăn, lại nói: "Hôm nay không có việc gì, ngủ nhiều một chút."
Ra khỏi tẩm điện, Lam Trạm nhàn nhạt nhìn cung nhân đứng ở cửa đại điện, trầm giọng nói: "Chăm sóc tốt người bên trong, đừng cho hắn chạy loạn." Tổng quản nghe được lệnh của hắn, vội lên tiếng đồng ý.
Thanh âm bên ngoài dần dần đi xa, Ngụy Anh nằm ở trên giường, lại suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào đi.
Hắn cười tự giễu, dù sao cửa ải khó khăn nhất cũng đã qua, không phải sao? Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, bản thân vậy mà phải dựa vào bộ da này để bảo vệ bản thân.
Ước chừng giờ trưa, xử lý xong chính sự buổi sáng, khó có khi Lam Trạm về tẩm điện. Ngụy Anh đã thay một xiêm y khác, đang ngồi thất thần trước cửa sổ. Trong cung làm cho hắn vài bộ xiêm y, đương nhiên đều là kiểu dáng Cô Tô. Dù cho không thích, cũng tốt hơn áo ngủ của hoàng đế. Người không biết dáng người Ngụy Anh, xiêm y làm ra có chút rộng, làm vòng eo Ngụy Anh càng thêm tinh tế. Lam Trạm lắc đầu, Ngụy Anh vẫn là có chút mảnh khảnh. Hắn phất tay, ý bảo cung nhân đưa cơn đến.
Cùng ngồi ăn cùng bàn với Lam Trạm, Ngụy Anh tất nhiên không muốn ăn. Lam Trạm sai người chia thức ăn cho Ngụy Anh, lại nói: "Ngươi nếu không quen với khẩu vị Cô Tô, trẫm liền cho bọn họ tìm một đầu bếp Khánh quốc tới, được không?"
Bệ hạ muốn làm người vui, thuộc hạ đương nhiên không dám chậm chạp. Tổng quản lặng lẽ ra hiệu mắt với đồ đệ, tiểu nội thị thông minh, lập tức tới Ngự Thiện phòng truyền lệnh của hoàng thượng.
Lam Trạm tự mình múc chén canh gà cho Ngụy Anh, nghĩ nghĩ, nói: "Nếu ngươi chán ở trong điện, có thể để người dẫn ngươi đi dạo khắp nơi trong cung."
Đây là ân điển khó được, trên mặt Ngụy Anh lại không chút gợn sóng, cũng không đáp lời. Lam Trạm có chút không vui, cảnh cáo nói: "Ngụy Anh."
Ngụy anh kéo kéo khóe miệng, nói: "Tạ bệ hạ long ân."
Tổng quản nghe được lắc đầu, nhìn một cái lại nhìn một cái, đây là thái độ kiểu gì.
Ngụy Anh cúi đầu ăn canh, nhìn không ra cảm xúc gì. Không biết vì sao Lam Trạm lại cảm thấy Ngụy Anh có chút bộ dáng ấm ức. Đối với Ngụy Anh, hắn thật sự sử dụng sự kiên nhẫn lớn nhất.
Cho dù thế nào, Ngụy Anh vẫn bị bắt ở lại trong điện của Lam Trạm. Áo cơm tất nhiên không thiếu, chỉ là ra vào đều có mấy cung nhân đi theo, vô cùng phiền phức. Một ngày thái y lại đến đây bắt mạch một lần, lại kê vài đơn thuốc. Ngụy Anh nhìn có chút buồn cười, phương thuốc trước kia hắn dùng rất tốt, thái y lại cố tình dùng dược liệu quý báu để thay, rõ ràng tác dụng của thuốc cũng chẳng kém nhau là mấy.
Uống thuốc hơn nửa tuần trăng, thân thể Ngụy Anh cuối cùng cũng dưỡng được tốt hơn một chút. Hắn nhìn chim bay xẹt qua chân trời, lại lo nghĩ. Bản thân bị mang vào cung đã hơn mười ngày, dù sao cũng phải báo cho Giang gia tin tức bình an. Chỉ là trong cung chỗ nào cũng cản tay, nếu muốn đạt được mục đích, hắn cũng chỉ có một con đường để chọn.
Ban đêm cùng giường ngủ với Lam Trạm, Ngụy Anh cắn cắn môi, cuối cùng mở miệng nói: "Ta....muốn xin bệ hạ một việc." Hắn khó lắm mới chủ động mở miệng, Lam Trạm ôm eo Ngụy Anh, hỏi: "Chuyện gì?"
Ngụy Anh không dám nói nhiều, chỉ nói: "Ta....muốn gửi cho sư phụ một phong thư."
Lam Trạm chưa từ chối, việc nhỏ như vậy, không cần khiến Ngụy Anh không vui.
Đương nhiên, quân vương sẽ không ban ân rõ ràng.
Sức khoẻ hắn tốt một chút, đêm nay tất nhiên trốn không được.
Đai lưng rơi xuống mặt đất, quân vương trẻ tuổi ôm người trong ngực, tất nhiên vui vẻ.
"A.....ưm......"
......
"Nhẹ...... Nhẹ chút......"
......
Đem người dưới thân thay đổi tư thế, Lam Trạm cười nhẹ nói: "Sao cứ thích khóc như vậy?" Ngụy Anh cắn cắn môi, nhắm mắt không nhìn hắn.
Rốt cuộc nhớ đến sức khỏe Ngụy Anh, Lam Trạm khó khăn động hai lần liền dừng. Tuy là thế, Ngụy Anh vẫn rất mệt mỏi.
Lam Trạm ôm người xụi lơ trong lòng ngực đi vào bể tắm, nước ấm bao bọc toàn thân, Ngụy Anh miễn cưỡng giơ tay ngăn lại động tác của Lam Trạm, quật cường nói: "Ta tự mình làm."
Lam Trạm mơn trớn vết đỏ trewn cần cổ Ngụy Anh, cười có chút ái muội: "Ngươi còn sức sao?" Ngụy Anh từ trước đến nay thể nhược, nếu không rửa sạch sẽ, sợ là sẽ sinh bệnh.
Sau khi thu dọn thoải mái ôm người về tẩm điện, đêm đã khuya. Lam Trạm hôn hôn Ngụy Anh, nói: "Ngủ ngoan."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.