Ngày thứ hai, bởi vì phải thượng triều, cung nhân đã sớm chờ ngoài điện.Ngụy Anh đã thức dậy từ sớm, chỉ nhắm mắt giả vờ ngủ. Trong phòng ấm áp, trên mặt Ngụy Anh có chút đỏ. Lam Trạm nổi lên ý muốn trêu đùa, tay mơn trớn vòng eo nhỏ, lại hôn lên má hơi đỏ của Ngụy Anh.
Sau một trận lăn lộn, hàng mi Ngụy Anh run rẩy, giả dạng một bộ dáng giống như mới tỉnh ngủ, trợn mắt nhìn về phía Lam Trạm. Lam Trạm cười, đè người ở dưới thân hôn hồi lâu, mới nói: "Ban ngày ngươi liền ở chỗ này, thái y nói thân thể ngươi không tốt, cần điều dưỡng thật tốt."
Ngụy Anh không nói tiếp, trong lòng lại châm chọc, hoàng đế đây là tính toán nhốt hắn ở trong cung. Lam Trạm thay hắn ghém lại góc chăn, lại nói: "Hôm nay không có việc gì, ngủ nhiều một chút."
Ra khỏi tẩm điện, Lam Trạm nhàn nhạt nhìn cung nhân đứng ở cửa đại điện, trầm giọng nói: "Chăm sóc tốt người bên trong, đừng cho hắn chạy loạn." Tổng quản nghe được lệnh của hắn, vội lên tiếng đồng ý.
Thanh âm bên ngoài dần dần đi xa, Ngụy Anh nằm ở trên giường, lại suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào đi.
Hắn cười tự giễu, dù sao cửa ải khó khăn nhất cũng đã qua, không phải sao? Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, bản thân vậy mà phải dựa vào bộ da này để bảo vệ bản thân.
Ước chừng giờ trưa, xử lý xong chính sự buổi sáng, khó có khi Lam Trạm về tẩm điện. Ngụy Anh đã thay một xiêm y khác, đang ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-vong-tien-nhat-ky-thuong-quan-vuong/237588/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.