Ôn Chiêu nhìn Cô Hồng kiếm trong tay, trầm ngâm. Nếu hắn thực sự muốn xưng bá bách gia tiên môn, hiện tại đã có thể lập tức thực hiện, nhưng chuyện hắn cần và phải làm, chưa từng là trở thành bá chủ một phương.
Chuyện hắn cần làm, là thay đổi cả tiên môn, thay máu cả thế gia đại tộc.
"Đi thôi! Ta muốn xem thử, cái người thâm tàng bất lộ kia."
Ôn Chiêu nhẹ nhàng bâng quơ nói, rút ra Cô Hồng, trảm ra một lỗ hổng trong không trung.
——
Trong một nhã gian ở quán trà ven đường, Nhiếp Hoài Tang ngồi trong phòng, bên cạnh là mấy tâm phúc đi cùng hắn.
"Vị kia còn chưa tới sao?" Nhiếp Hoài Tang đứng lên, đi qua đi lại trong phòng, có chút gấp gáp.
"Nhị công tử, người ở ngã tư xem qua, quả thực không thấy vị kia. Tin tức từ Kì Sơn truyền tới cũng không nói vị đại nhân kia đi ra ngoài."
Nhiếp Hoài Tang nhíu mày, từ Kì Sơn đến đây cần ít nhất nửa canh giờ, nếu vị kia đến giờ còn chưa chịu đi, vậy chỉ có hai lý do. Một là đối phương muốn lập uy với hắn, bắt hắn đợi mấy canh giờ; nếu là vậy thì chẳng sao cả, hắn chịu nhục một chút cũng không có vấn đề gì; chỉ sợ, vị kia khinh thường hắn, không chịu trao đổi, nếu là vậy thì hắn thực sự bó tay hết cách.
Kì Sơn Ôn thị Ôn Chiêu, trước đây chưa từng nghe qua tên của hắn, nhưng không ảnh hưởng đến thanh danh hiển hách của Ôn Chiêu ở thời điểm hiện tại. Trên chiến trường, chỉ cần nhắc đến linh lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-vong-tien-kieu-duong-bat-truy/219768/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.