Đêm Đoan Ngọ.
Ánh trăng ngân bạch, chiếu xuống chén rượu trên bàn. Đầy trời ánh sao lấp lánh.
Tiếng nô đùa từ phụ cận biệt viện Di Lăng truyền đến. Trong biệt viện, cảnh sắc “Rừng trúc xanh rì rào, ẩn hiện vài đốm sáng”, dưới ánh trăng ấm áp cũng có một [1] phong vị khác.
[1] cảm giác, hương vị
Ngụy Vô Tiện ngồi cạnh Lam Vong Cơ, xung quanh là Lam Tư Truy cùng một đám tiểu bối.
Thiếu niên luôn thích náo nhiệt, cả đám cười đùa, dù sao cũng không phải ở Vân Thâm Bất Tri Xử, thấy Lam Vong Cơ không nói gì, càng ra sức ồn ào náo loạn, đến rượu cũng uống. Đám nhóc biết chỉ cần có Ngụy Vô Tiện ở đây, Lam Vong sẽ không bao giờ trách phạt bọn nó.
“Cảnh Nghi ngươi thua! Đến đến uống rượu uống rượu!”
Lam Canh Nghi khuôn mặt đỏ ửng, bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tại sao lại là ta? Các ngươi nhất định cố ý?”
Lam Tư Truy cười nói: “Ai bảo ngươi không chịu dùng đầu mà nghĩ, toàn bị người ta gạt, ngươi không thua ai thua?”
Trong bữa tiệc là một trận vui đùa.
Đang chơi, tiểu tư đem bánh chưng vừa nấu xong chia ra bưng lên bàn, vừa mới đặt xuống, liền nghe Ngụy Vô Tiện bất mãn kêu lên: “Vì cái gì bánh chưng của ta xấu như vậy! Dù sao ta cũng hào hoa phóng khoáng ngọc thụ lâm phong, bánh chưng cũng phải là cái đẹp nhất chứ!”
Lam Vong Cơ ngồi cạnh quay mặt sang nơi khác, tuy vẫn không có biểu tình gì nhưng bên tai lại ửng đỏ, có chút mất tự nhiên uống một ngụm trà.
Đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-van-linh-muoi-ba-nam/1204077/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.