Edit: Meow
* (chắc là nuôi Tư Truy)
Lòng ngực đau đớn làm cho tỉnh lại, Lam Vong Cơ kinh ngạc, phát hiện mình đang đứng trước thương khố Ôn thị, cửa đã sớm bị người đạp đổ, trước mắt là vẻ mặt lo lắng của đệ tử Lam gia.
Lam Vong Cơ nghi hoặc, không biết chuyện gì vừa xảy ra, cúi đầu chợt phát hiện trên ngực mình nhiều thêm một vết thương hệt như vết thương của Ngụy Vô Tiện năm đó, tâm bỗng minh bạch hơn nửa.
Đang muốn rời đi, liền thấy Lam Khải Nhân vừa nghe tin mà đến, theo sau là Lam Hi Thần vừa từ bên ngoài trở về.
Lam Khải Nhân đỏ hốc mắt, giận đến chòm râu run run: "Vong Cơ! Đây là xảy ra chuyện gì!"
"Thúc phụ, ta không có gì để giải thích."
"Ngươi!" Lam Khải Nhân chỉ vào y muốn mắng to, lại bị Lam Hi Thần bên cạnh vội vàng ngăn lại: "Thúc phụ, ngài đừng giận. Vong Cơ y... có lẽ chính y cũng không rõ tình cảnh bây giờ đi."
Lam Khải Nhân thu tay về, tay ở bên người nắm chặt thành quyền, nhắm hai mắt, cuối cùng cũng không nói gì. Ba năm này, vô luận là trách mắng hay trừng phạt, cũng đã quá nhiều.
"Thúc phụ, A Uyển nó..." Lam Vong Cơ đột nhiên mở miệng.
Lam Khải Nhân than thở: "Aiz. Mà thôi mà thôi, Lam gia ta cũng không phải không khoan dung cho đứa bé đời sau, từ nay nó theo ngươi đi."
Dứt lời liền phất tay áo rời đi, chỉ là bóng lưng ông lúc đó phảng phất đã già đi rất nhiều.
Mấy ngày sau, Lam Vong Cơ đang nắm tay dạy Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-van-linh-muoi-ba-nam/1204065/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.