Edit: Meow
Lam Vong Cơ ôm Ôn Uyển về Cô Tô Lam thị, vừa tới cửa đã gặp Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần thấy Ôn Uyển trong ngực y, ánh mắt kiềm hãm, lại nhìn y toàn thân bùn đất, trên người còn mơ hồ có thi khí*, cũng đoán được chuyện gì xảy ra. . truyện xuyên nhanh
(*nhiễm mùi thi thể í)
Nuốt nước miếng một cái, cẩn thận gọi y: "Vong Cơ."
Lam Vong Cơ thấy huynh trưởng, vẫn cúi thấp đầu thần sắc bình tĩnh, chỉ là ánh mắt không có một tia thần thái, đáy mắt mơ hồ hiện lên thủy quang, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: "Tại sao..."
Lam Hi Thần ngẩn ra: "Cái gì?"
Lam Vong Cơ một tay ôm Ôn Uyển, tay kia gắt gao nắm thành quyền, chặt đến nghe tiếng khớp xương răng rắc, móng tay ghim thật sâu vào da thịt, chất lỏng ấm áp theo kẽ ngón tay nhỏ giọt xuống đất, chỉ là tâm Lam Vong Cơ đã đau đến chết lặng, đau đến độ y không còn cảm giác được nỗi đau thể xác.
"Tại sao không nói cho ta!"
"Ta..." Lam Hi Thần vừa định nói đã thấy Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của y thì bao nhiêu lời giải thích đều nghẹn lại.
Lam Vong Cơ sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, hốc mắt sưng đỏ lợi hại, mắt đầy tơ máu như muốn nhỏ máu. Vốn màu môi đã nhợt nhạt giờ phút này càng thêm tái nhợt, khẽ run như tử điệp. Lọn tóc xốc xếch dính vào trán, trên mặt còn loang lộ vệt nước mắt.
Lần đầu tiên Lam Vong Cơ mất khống chế mà rống to,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-van-linh-muoi-ba-nam/1204063/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.