Kim Lăng chưa bao giờ tin sẽ nhặt được thứ tốt lành gì từ trên trời rơi xuống.
Chỉ là vào ngày hôm đó, khi hắn đang tản bộ trong khuôn viên Lan Lăng Kim gia, bỗng nhiên một tên thiếu niên tuấn tú trắng trẻo từ trên trời rơi xuống, rơi ngay trước mặt hắn không chệch đi một phân nào.
Sau khi nhìn nhau một hồi, thiếu niên chật vật bò dậy, vẻ mặt hơi xấu hổ, khom người nhặt bội kiếm mới rơi từ trên trời xuống cùng với mình, vỗ vỗ phủi bụi, rồi tra vào vỏ. Lúc này mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Kim công tử."
Còn dám bay thẳng vào khuôn viên Kim gia cơ đấy.
Kim Lăng nhíu mày, sắc mặt khó chịu nói: "Lam Tư Truy, lá gan của ngươi không nhỏ, ngươi......"
Hắn còn chưa kịp nói dứt câu đã nghe thấy một tràng sủa như điên truyền đến từ đằng sau. Tiếp đó, một bóng đen lóe lên trước mắt, chỉ thấy Lam Tư Truy bị một con hắc tông linh khuyển chạy như bay đến nhào vào lòng. Linh khuyển dựa vào lồng ngực thiếu niên, phe phẩy cái đuôi, cọ cọ cực kỳ ngoan ngoãn.
Tư Truy xoa đầu linh khuyển, cười nói: "Tiên Tử, đã lâu không gặp."
Một người một chó này trở nên thân thiết với nhau như vậy từ khi nào thế? Kim Lăng nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tiên Tử, lại đây!"
Linh khuyển nhìn hắn một cái, biết hắn tức giận, liếm liếm mu bàn tay Tư Truy không muốn rời, rên ư ử vài tiếng, rồi rũ đầu bước đến bên chân Kim Lăng. Kim Lăng hung hăng trừng mắt nhìn nó một cái, rồi sau đó lại dời tầm mắt lên người Lam Tư Truy một lần nữa, giọng lạnh tanh hỏi: "Ngươi tới nhà của ta làm gì?"
"Cái đó......" Tư Truy mấp máy môi, do dự nói: "Ta tới đây để xin lỗi......"
Kim Lăng nhướng mày: "Xin lỗi?"
Tư Truy gật đầu, sau đó nói: "Đúng rồi, ta còn mang chút đồ ăn cho Tiên Tử, không biết nó có thích hay không."
Dứt lời, y lục lọi trong ống tay áo rộng của mình, lôi ra một túi đồ ăn được gói kín mít. Sau khi mở ra Kim Lăng mới thấy, thì ra trong đó là mấy miếng bánh ngọt tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Tư Truy đặt bánh ngọt xuống đất, vẫy tay, nhẹ nhàng gọi linh khuyển lại đây. Linh khuyển do dự nhìn Kim Lăng vài lần, thấy hắn không có ý định ngăn cản mới vui vẻ chạy qua.
Kim Lăng khoanh tay đứng đó, nhìn vẻ mặt chờ đợi của Lam Tư Truy, không khỏi cười nhạo: "Ngươi xem Tiên Tử là gì? Nghĩ nó sẽ thích thứ này sao?"
Chỉ thấy linh khuyển cúi đầu ngửi ngửi tờ giấy dầu, dùng móng vuốt đè đè ấn ấn một khối bánh vuông vức nho nhỏ, cắn thử một miếng, dừng một chút, sau khi thưởng thức cẩn thận, lập tức vùi đầu vào đống bánh ăn thỏa thích.
Kim Lăng: "......"
Lam Tư Truy cười nhẹ, nói: "Có vẻ là rất thích." Y suy nghĩ một lát, lúc này mới đi đến trước mặt Kim Lăng, dịu dàng nói: "Kim công tử, chuyện ngày hôm ấy, thật sự xin lỗi."
Kim Lăng đương nhiên biết y đang nói đến chuyện gì, nghe vậy ngẩng mặt lên, giễu cợt nói: "Xin lỗi? Lỗi gì cơ? Ngươi dùng truyền tống phù cũng thành thạo quá nhỉ."
Lại nói, chuyện này phải bắt đầu kể từ một tháng trước.
Lúc ấy lẽ ra là Kim Lăng, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi hẹn nhau cùng đi săn đêm, nhưng bởi vì Lam Cảnh Nghi chưa chép gia quy xong, cho nên chỉ có hai người bọn họ đi. Ai ngờ, trong khu vực rừng núi trước đây vô cùng yên tĩnh, một sát vật hung ác đã xuất hiện. Từ lâu đã nghe nói gần đây tà ma hoành hành, tàn sát bừa bãi, quấy nhiễu sự an bình của dân chúng.
Lần này hai người bọn họ tình cờ gặp phải, đánh nhau một lúc mới phát hiện thứ này rất khó đối phó, vả lại còn cực kì hung hãn thô bạo, khó có thể chống cự nổi. Sau khi đánh được gần nửa canh giờ, sát vật đó một cọng lông cũng chưa bị tổn hại, ngược lại là Kim Lăng cùng Lam Tư Truy đã bị công kích nhiều chỗ, vết thương chồng chất, máu me đầy người.
Kim Lăng không trầm ổn cho lắm, cứ liên tục xông lên. Mỗi lần lao lên phía trước đều bị hất văng năm lần bảy lượt xuống dưới, bị thương nặng hơn Lam Tư Truy một chút, nhưng vẫn cố gắng cầm cự được. Lúc ấy, hắn siết chặt Tuế Hoa, vô cùng dũng cảm âm thầm hạ quyết tâm ―― dù có chết cũng phải hợp sức cùng Lam Tư Truy tiêu diệt sát vật đó trước.
Không ngờ sau đó, ngay lúc hai người bọn họ không còn sức chiến đấu thì Ôn Ninh đã đến.
Ôn Ninh vừa tới gần, hai mắt Lam Tư Truy lập tức sáng lên, giống như được hồi sinh, hưng phấn nắm bội kiếm, miệng liên tục kêu "Quỷ tướng quân".
Ôn Ninh đánh nhau với sát vật kia gần như ngang sức, vừa phải nghĩ cách công kích, vừa muốn bảo vệ bọn họ, thật sự gian nan. Lam Tư Truy thấy tình thế không ổn, không thể chờ được mà cầm kiếm vọt tới bên cạnh Ôn Ninh, nói Kim Lăng bị thương nặng, phải trở về trước.
Kim Lăng đương nhiên không chịu, kết quả còn chưa kịp nói câu nào, đã bị Lam Tư Truy dùng một tờ truyền tống phù đưa về Vân Mộng Giang gia. Vì thế, cơn giận này của Kim Lăng tích tụ ở trong lòng, buồn bực suốt một tháng.
Lam Tư Truy nói: "Kim công tử, ngày đó tình huống khẩn cấp, ngươi lại bị thương nặng, chỉ là bất đắc dĩ mới phải làm vậy."
"Bất đắc dĩ?" Kim Lăng phất tay áo, nổi giận nói: "Lam Tư Truy! Ngươi xem Kim Lăng ta là loại người gì? Là cái loại sợ chết đến nỗi mới bị thương một chút đã bỏ trốn sao!"
Tư Truy sửng sốt, lập tức xua tay, vội nói: "Không phải Kim công tử, không phải, ta không có ý đó. Ngươi cũng thấy rồi, ngày đó Quỷ tướng quân phải chiếu cố hai chúng ta, hắn bị phân tâm nên ta mới......"
Lời này dường như chạm phải vảy ngược của Kim Lăng, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên. Hắn tiến lên ép sát từng bước, tức muốn hộc máu rống: "Ôn Ninh, Ôn Ninh! Lại là Ôn Ninh! Hắn tốt như vậy hả?!"
Lam Tư Truy bị Kim Lăng bất ngờ hét vào mặt, sợ tới mức ngẩn ra, không ngừng lui về phía sau liên tục, kết quả đứng không vững, lập tức ngã xuống đất.
Kim Lăng bước đến trước mặt y, khom người cúi sát, khí thế đã không giảm còn hét lớn: "Ngươi chỉ biết tới Ôn Ninh thôi sao? Hắn cứu ngươi, vậy ngươi đi tìm hắn mà cảm tạ, tới nơi này xin lỗi ta làm cái gì?!"
Lam Tư Truy ngồi dưới đất, khẽ mở miệng, ngẩn ngơ nhìn hắn.
Lúc này hai chân Kim Lăng đang kẹp giữa đầu gối Lam Tư Truy, thân trên cong xuống, giống như là cả người đều nằm trên người Lam Tư Truy, nhìn dáng vẻ thực sự có chút bất nhã.
Đại khái là cảm giác có một ánh mắt hết sức nóng bỏng đang nhìn chằm chằm, hai vị thiếu niên chậm rãi quay đầu lại xem. Chỉ thấy Tiên Tử đứng ngay bên cạnh khẽ kêu một tiếng, rồi sau đó lại yên lặng cắn miếng giấy dầu gói bánh ngọt, xoay một vòng tròn tại chỗ, quay lưng về phía bọn họ, tiếp tục ăn.
Tư Truy lau mồ hôi, nhỏ giọng nói: "Kim, Kim Lăng, sao hôm nay ngươi...... Gắt gỏng quá......"
Kim Lăng nói: "Ta gắt gỏng ư? Ta gắt gỏng còn không phải bởi vì......"
Thanh âm đột nhiên im bặt, sắc mặt Kim Lăng khẽ thay đổi, ngồi dậy, cách xa y vài bước, lạnh lùng nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó cái gì?"
Kim Lăng nói: "Ngươi và Ôn Ninh sau đó thế nào?"
Tư Truy lại từ dưới đất bò dậy một lần nữa, vỗ vỗ vạt áo dính bụi đất, nói: "Sau đó chúng ta đương nhiên là thắng rồi, ta chỉ bị thương nhẹ thôi."
Kim Lăng nói: "Bị thương nhẹ? Ta không có nghe Lam Cảnh Nghi nói như vậy."
Tư Truy thấy không thể giấu được, đành phải nói ra sự thật: "...... Có bị nứt xương một chút, không phải vấn đề lớn." Y nói tiếp: "Sau đó Quỷ tướng quân đưa ta về Lam gia rồi rời đi. Xin lỗi, muộn như vậy ta mới đến."
Kim Lăng do dự muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: "Thôi quên đi."
Lam Tư Truy cân nhắc vẻ mặt của hắn, thử nói: "Ngươi...... Ngươi đang lo lắng ta sao?"
Sắc mặt Kim Lăng cứng đờ, lập tức nói: "Không có! Ngươi đừng ảo tưởng quá nhiều. Ngươi ngươi ngươi, ngươi nói nhanh, còn chuyện gì nữa không?"
Tư Truy chắp tay sau lưng, hai bàn tay xoắn xít vặn vẹo vào nhau, y rối rắm một lúc lâu, mới nói: "Muốn theo ta về Cô Tô một lần không?"
Kim Lăng nói: "Sao ngươi cứ muốn ta về Cô Tô với ngươi vậy? Không có thời gian!"
Trước kia Lam Tư Truy cũng đã mời hắn đến Cô Tô mấy lần, chỉ là hắn cảm thấy không có lí do gì để đi, cho nên lần nào cũng từ chối.
Lam Tư Truy dường như đã quen bị hắn cự tuyệt rồi, nhưng trong mắt vẫn có một chút thất vọng, chưa từ bỏ ý định mà nói: "Không suy nghĩ một chút sao?"
Kim Lăng quả quyết nói: "Không. Ngươi muốn đứng ở đây thì cứ đứng, ta không rảnh mà chơi với ngươi."
Dứt lời, hắn liền phất tay áo đi về phía sân luyện võ Kim gia.
Lam Tư Truy hơi cúi đầu, trong mắt có chút chua xót.
Thật ra, y cũng không biết tại sao, nhưng hết lần này tới lần khác mời Kim Lăng đi Cô Tô, cho dù luôn bị lạnh lùng từ chối, y vẫn kiên trì không ngừng nghỉ.
Y rất muốn cho Kim Lăng nhìn thấy thành Cô Tô một lần, xem nơi y sống từ nhỏ đến lớn, mặc dù y cũng không biết vì sao trong lòng lại có ý nghĩ như vậy. Có lẽ, giống như là y đang nỗ lực làm quen với Lan Lăng vì Kim Lăng, y đang đòi hỏi quá đáng một sự công bằng với mong muốn thu hẹp khoảng cách giữa mình và Kim Lăng. Ai ngờ, vị Kim tiểu công tử trong lòng y lại xa xôi không thể với tới. Tuy nhiên, y lại cảm thấy thái độ Kim Lăng cực kì mơ hồ, khiến y rất khó hiểu, đến cuối cùng y cũng không biết liệu thiếu niên có loại tình cảm ngây ngô đó hay không.
Kim Lăng đứng thao luyện trong sân khoảng chừng nửa canh giờ, cọc gỗ trước mặt đã bị đánh lủng thành mấy lỗ lớn nhỏ nông sâu khác nhau. Hắn quay đầu lại nhìn, nhất thời trong lòng không nói nên lời. Lam Tư Truy ngồi trong đình xa xa, dựa vào bàn, xem ra là quyết tâm chờ hắn ở chỗ này.
Kim Lăng lấy lại tinh thần, tiếp tục đấm cọc gỗ, đấm thêm một nén hương nữa, cuối cùng cũng không kiềm chế được, xoay người đi về phía đình viện.
Hết chương 4