Đình được xây theo hướng đón nắng, giữa làn gió nhẹ, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên sườn mặt trắng nõn của thiếu niên, đặc biệt dịu dàng. Kim Lăng vừa tiến vào đã nhìn thấy hình ảnh này, không khỏi có chút rung động trong lòng. Hắn đi đến bên bàn, vén y phục ngồi xuống cạnh Tư Truy, nâng tay áo rót cho mình một chén trà.
Trán Kim Lăng ướt đẫm mồ hôi, cúi đầu uống một hớp trà, hơi nóng mờ mịt, hương trà thấm đượm, làn tan đi không ít hàn khí.
Nhắc mới nhớ, hình như Cô Tô cũng sắp bắt đầu vào mùa đông rồi.
Kim Lăng vừa nghĩ vừa nhìn gương mặt Tư Truy, ánh mắt bất giác trở nên ôn hòa hơn. Xưa nay hắn luôn cao ngạo, không để lộ tâm tư, suy nghĩ của mình cho người khác thấy quá nhiều, đối với bất kì ai cũng vậy. E là chỉ có lúc này, hắn mới bằng lòng lặng lẽ lộ ra vẻ mặt như thế.
Hắn đặt chén trà xuống, cũng nằm dài lên bàn, hai tay khoanh lại chống cằm, lén nhìn gương mặt đoan trang của Tư Truy trong lúc ngủ. Hắn nhìn nhìn, bỗng nhiên dâng lên một loại xúc động muốn véo má Lam Tư Truy. Hắn vừa nghĩ là làm ngay. Kim Lăng nín thở, thò tay ra, cẩn thận nhéo sườn mặt của Tư Truy rồi rút tay về ngay lập tức.
May mắn là Lam Tư Truy ngủ say thật, không có tỉnh lại.
Lại nói tiếp, Kim Lăng vẫn có chút không thoải mái. Mặc dù ngày đó hắn bị thương nặng hơn Lam Tư Truy, nhưng Lam Tư Truy đã không thèm đôi co phân trần mà trực tiếp dùng truyền tống phù đưa hắn đi, cảm giác ấy thật sự rất khó diễn tả, như thể hắn là kẻ vô dụng.
Nhưng nghĩ lại, Lam Tư Truy...... chẳng lẽ là...... lo lắng cho hắn sao?
Nghĩ tới đây, Kim Lăng không khỏi đỏ bừng mặt. Ngón tay lại ngo ngoe rục rịch, hắn đè nén tâm tư hồi lâu, mới ngăn lại ham muốn nhéo má Tư Truy một lần nữa. Hắn thở ra một hơi, bắt đầu ôm má chăm chú ngắm nhìn Tư Truy.
............
Lam Tư Truy, ta đã từng nói với ngươi chưa?
Ta không thích những người nói quá nhiều và hay cười, ta cảm thấy loại người này rất giả tạo.
Nhưng ngươi lại có vẻ là ngoại lệ duy nhất.
Bởi vì, ta thích nhìn ngươi cười, thích nghe ngươi nói nhiều.
Lam Tư Truy khẽ cau mày, tựa hồ là đang nằm mơ.
Trong mộng là một khung cảnh quen thuộc. Kim Lăng nắm Tuế Hoa, mũi kiếm chĩa vào Ôn Ninh, nhưng Ôn Ninh lại đang ở trạng thái hung bạo, gầm lên giận dữ lao về phía Kim Lăng. Hai người giống như kẻ thù gặp nhau, hận không thể lập tức giết chết đối phương. Y sợ Kim Lăng bị thương, liền trực tiếp chắn trước mặt Kim Lăng, nhìn Ôn Ninh đang trong cơn điên loạn, vội vàng kêu lớn: "Quỷ tướng quân!"
Lời nói mớ vừa phát ra, Kim Lăng nhất thời đen mặt, âm thầm cắn răng, hai tay siết chặt. Cuối cùng vẫn không nén được cơn giận, hung hăng đá vào chân Lam Tư Truy một phát.
Cú đá này có thể nói lực đạo mười phần. Tư Truy giật nảy người, lập tức tỉnh lại, não đình trệ sau một lúc lâu mới ngơ ngác nhìn hắn, nói: "Kim công tử......"
Kim Lăng đập bàn, tức giận nói: "Đi!"
Tư truy mờ mịt hỏi: "Đi...... Đi đâu cơ?"
"Đi Cô Tô!"
――――――――――――
Sau khi hai người đến Cô Tô, trời đã chạng vạng tối, thời tiết hơi se lạnh, trấn nhỏ vô cùng náo nhiệt, người qua kẻ lại, quầy hàng cũng có rất nhiều. Đa phần là các gian hàng bán đồ ăn vặt, vật phẩm trang sức, hoặc là các trò chơi mà các tiểu hài tử thích mê, các gian hàng bắn cung, ném vòng linh tinh...
Kim Lăng cũng bị hấp dẫn, không khỏi cảm thán: "Thật náo nhiệt......"
Tư Truy đi tới kề vai hắn, mỉm cười nói: "Đúng dịp Lễ hội Hoa đăng cho nên rất náo nhiệt." Y đang nói, bỗng nhiên mắt sáng lên, nhân cơ hội nắm lấy tay Kim Lăng bước nhanh về một hướng.
Mặt Kim Lăng trong nháy mắt đỏ lên, hơi ấm từ lòng bàn tay dường như không ngừng truyền tới khuôn mặt, làm má hắn trở nên nóng bừng.
Tư Truy dẫn hắn đến một góc đường tương đối vắng người, lại cười nói: "Ngươi chờ ở đây một chút, ta sẽ quay lại ngay." Dứt lời, y liền xoay người chen vào một quầy hàng đông đúc.
Kim Lăng đứng đó nhìn y chen tới chen lui, thật là vất vả.
Không lâu sau, Tư Truy đã trở lại, trong ngực vẫn ôm chặt một gói nhỏ bọc giấy dầu.
Kim Lăng rướn người về phía trước, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
Tư Truy liếc hắn một cái, khẽ cười cười, cẩn thận mở gói giấy dầu ra. Chỉ thấy giữa những mảnh giấy dầu là mấy miếng bánh dẻo trắng trẻo nhỏ nhắn, tay nghề tinh xảo, điểm chút váng dầu, hương nếp ngào ngạt lan tỏa, quả thực hương sắc vẹn toàn, nhìn là thấy vô cùng hấp dẫn.
Lam Tư Truy đưa cho hắn như thể đang dâng hiến báu vật quý hiếm, nói với vẻ mong đợi: "Ngươi nếm thử đi."
Kim Lăng nghe lời, bốc một miếng lên, quan sát kĩ rồi mới bỏ vào miệng. Chiếc bánh nhỏ tan trong miệng, thoang thoảng đọng lại hương quế dịu nhẹ. Hắn nói: "Ngon quá!"
Tư Truy nghe hắn khen ngon, ý cười càng sâu, bên môi lộ ra cả núm đồng tiền, dịu dàng nói: "Đương nhiên, món này muốn ăn cũng không dễ đâu, người xếp hàng mua thường dài cả một con phố đó. Ngươi nhìn nó nhỏ vậy, nhưng kĩ thuật làm ra rất phức tạp, còn nắn vài miếng hoa quế thơm vào cùng nữa. Hồi đó, ta cũng chỉ ngẫu nhiên ăn một lần, thật sự là cực kì ngon, cho nên lúc nãy vừa nhìn thấy là ta muốn mua cho ngươi ăn thử ngay."
Tim Kim Lăng dường như bị gõ một cái thật mạnh, giương mắt nhìn y, nói: "Ngươi...... đặc biệt mua nó cho ta?"
Tư Truy mỉm cười nói: "Chứ sao? Ta xếp hàng vất vả lắm đó, xin xếp hàng lên phía trên còn phải trả gấp đôi tiền nữa."
Kim Lăng ho nhẹ một tiếng, lấy nắm tay che miệng, khóe môi tựa hồ không tự chủ được mà nhếch lên. Suy nghĩ trong chốc lát, hắn lại véo một miếng nữa, đưa đến bên môi Tư Truy, mắt liếc sang hướng khác, hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi nói nghe đáng thương quá, ăn đi."
Lam Tư Truy chợt thấy thụ sủng nhược kinh, lộ ra nụ cười nhạt, cũng không do dự, há miệng cắn.
Sau khi đi dạo trong trấn nhỏ hồi lâu, mua hai cái đèn lồng và mấy món đồ chơi đơn giản, hai người mới tìm một quán nhỏ lộ thiên nhưng yên tĩnh để nghỉ một chút.
Quán nước ngoài trời này là do chủ một quán trọ dựng nên, nằm ở hậu viện ít người qua lại, là địa điểm thích hợp để ngắm đèn lồng. Chủ quán rất ân cần, thậm chí còn tặng mấy đĩa đồ ăn vặt thơm ngon đặt trên bàn đá.
Thường ngày Kim Lăng ở Lan Lăng hoặc Vân Mộng, rất khó có cơ hội được ăn đồ ăn vặt hay đồ ngọt như vậy. Giang Trừng không mua cho hắn, hắn cũng không có ý định đòi hỏi. Lúc này đột nhiên tới Cô Tô, ăn nhiều đồ vặt ngon như vậy, nhất thời không kìm nổi miệng, ăn cực kỳ vui sướng.
Tư Truy ở bên cạnh yên lặng nhìn hắn chăm chú, mỉm cười nói: "Kim công tử, hình như rất thích Cô Tô nhỉ."
Kim Lăng lau vụn bánh ngọt trên môi, nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc nói: "Cũng hơi hơi."
Tư Truy chớp mắt, nói: "Hơi hơi, vậy...... là phần thích chiếm nhiều hơn đúng không?"
Kim Lăng nhìn về phía hắn, nói: "Có chuyện gì thì ngươi nói thẳng đi."
Lam Tư Truy nở nụ cười ôn hòa thường ngày, ngay lúc này lại thêm vài phần hàm súc, ấm áp dường như có thể làm người ta tan chảy, y nói: "Ta muốn...... Sau này mỗi dịp Lễ hội Hoa đăng đều có ngươi tới bầu bạn. Không biết... ngươi có đồng ý không?"
Trấn nhỏ tràn ngập tiếng chúc mừng của mọi người, tiếng reo hò của trẻ em, ngay tại đây, giữa lễ hội tưng bừng như vậy, không tham náo nhiệt, chỉ muốn ở bên cạnh một người.
Kim Lăng đứng lên, quay lưng về phía Lam Tư Truy, lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không trung đã giăng đầy các loại đèn lồng với nhiều kiểu dáng khác nhau, còn có không ít chiếc đèn đang chậm rãi bay lên, nửa bầu trời đều rực sáng.
Hắn vẫn không trả lời câu hỏi của Lam Tư Truy.
Sau một lúc lâu, hắn xoay người lại, nhìn Lam Tư Truy, hơi nghiêng đầu, giống như là nhớ tới điều gì đó thú vị, đột nhiên nở nụ cười, hai mắt cong cong.
Lam Tư Truy bất chợt rung động, nín thở nhìn hắn chăm chú.
Chỉ thấy Kim Lăng chậm rãi mở bàn tay ra, lộ ra chiếc chuông bạc trong lòng bàn tay. Không biết có phải là ảo giác của Lam Tư Truy hay không, nhưng trong mắt y, nụ cười của Kim Lăng vô cùng dịu dàng.
"Tặng ngươi chiếc chuông này, bày tỏ tấm lòng của ta."
Từng chiếc đèn lồng lần lượt lơ lửng giữa không trung, thắp sáng cả bầu trời.
Hắn cứ đứng như vậy dưới bầu trời đêm lung linh rực rỡ, tặng chiếc chuông bạc cho Lam Tư Truy. Mà chuông bạc này có hàm nghĩa gì, trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Lam Tư Truy giật mình, bỗng nhiên mím môi cười, đứng dậy chậm rãi đi đến trước mặt hắn. Y cẩn thận ôm lấy khuôn mặt hắn, ngắm nhìn một chút rồi nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Có một cảm giác lành lạnh và mềm mại trên môi, tim Kim Lăng đột nhiên đập loạn hai nhịp, đôi tai nóng bừng. Lam Tư Truy nhận lấy chuông bạc trong lòng bàn tay hắn, mỉm cười hòa nhã nói: "Vậy thì...... Đa tạ lễ vật của A Lăng."
A Lăng. Đây là gọi hắn sao?
Tư Truy mỉm cười, chậm rãi nhẹ giọng nói: "Tâm ý của ngươi, hình như ta đã không đoán sai."
Gương mặt Kim Lăng bỗng dưng đỏ bừng lên. Ngay sau đó, hắn liền bị Lam Tư Truy ôm chặt.
Dưới bầu trời đầy ánh đèn lồng rực rỡ, thanh âm trong trẻo của thiếu niên dịu dàng vang lên bên tai.
Y nói, "A Lăng, thề đi."
"Nhật nguyệt sao trời, vĩnh viễn tồn tại. Từ nay về sau nhất định không phụ lòng người."
Hết chương 5
12:00 ~ 01/01/2023
Happy New Year 2023 🎋