Hai người Ngụy Anh cùng Ngụy Vô Tiện bị một lực vô hình nào đó kéo đi, đưa đến một nơi hoang vu.
"Ngươi không sao chứ?" Ngụy Anh tỉnh lại muộn hơn Ngụy Vô Tiện một chốc, nguyên nhân là vì hắn cùng với Lam Vong Cơ hành lễ Chu Công.
"Ta không sao, đây là đâu?" Ngụy Anh lắc đầu, nhìn bốn phía rồi hỏi Ngụy Vô Tiện.
"Không biết. Ban nãy ta đang tu luyện thì có một thứ gì đó đánh ta hôn mê. Lúc ta tỉnh lại thì đã ở đây rồi." Ngụy Vô Tiện nghiêm túc đánh giá lại bốn phía quanh mình.
"Ngươi luôn ở thức hải, làm gì có thứ nào có thể đánh hôn mê ngươi được." Ngụy Anh nghe vậy, khó hiểu hỏi.
"Không biết." Ngụy Vô Tiện lắc đầu.
Từ lúc Ngụy Anh tỉnh lại, bốn phía hoang vu bắt đầu thay đổi. Lấy hai người họ làm trung tâm, bên ngoài bắt đầu phát ra từng đợt gợn sóng, cảnh sắc ở những nơi sóng đi qua cũng bắt đầu biến hóa.
"Nơi này là?" Ngụy Vô Tiện bất ngờ nhìn cảnh sắc quen thuộc trước mắt.
"Đây là Kì Sơn Bất Dạ Thiên? Sao lại có nhiều người như vậy? Là Xạ Nhật Chi Chinh sao?" Ngụy Anh nhìn Bất Dạ Thiên lửa cháy ngùn ngụt, hỏi.
"Không phải, là Huyết Tẩy Bất Dạ Thiên. Người bọn họ vây công là ta." Ngụy Vô Tiện nắm chặt nắm tay, mắt đã có một tia đỏ rực không bình thường.
"Ngụy Vô Tiện, tĩnh tâm! Không có gì hết, ta đi với ngươi." Ngụy Anh cầm tay Ngụy Vô Tiện, nhẹ giọng nói. Những chuyện này hắn chưa từng trải qua, nhưng nó lại là kí ức đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-song-sinh-hon/368245/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.