"Ngươi mà cũng xứng biết ta muốn săn cái gì sao? Còn không nhanh chóng cút xuống dưới đi." Ôn Triều rống to với Kim Tử Hiên.
Kim Tử Hiên trên mặt một lúc xanh một lúc trắng, tức giận nhảy xuống động đầu tiên.
Đáy động rất sâu, mọi người lại không có kiếm tiên bên mình, họ chỉ có thể nhờ dây leo giảm xóc mà đi xuống, chờ mọi người đi xuống xong thì Ôn Triều mới cùng những người đi sau mới leo xuống động.
"Sao lại không có!" Tìm kiếm một lúc lâu, Ôn Triều cũng không tìm được mục tiêu của mình, hắn bực bội quát lên. "Nhanh, tìm người lấy máu đi!"
"Công tử, nàng ta đi." Vương Linh Kiều nũng nịu ghé vào lòng Ôn Triều, chỉ tay về phía một cô nương, nói. Người Vương Linh Kiều chỉ là một tùy tùng của Kim Tử Hiên, Miên Miên.
"Đổi người khác đi?" Ôn Triều hơi không đành lòng khi nhìn thấy người đó là Miên Miên.
"Sao vậy, không đành lòng sao?" Vương Linh Kiều ở trong lòng ôn triều làm nũng làm nịu, cố gắng lấy lòng.
"Làm gì có, bỏ được bỏ được. Các ngươi bắt nàng tới đây, lấy máu." Ôn Triều nhìn thấy Vương Linh Kiều đang nóng giận thì nhanh chóng dỗ dành, sai khiến những người khác đem Miên Miên bắt lại.
"Ôn Triều, ngươi đủ chưa? Dùng người sống đêm săn, ngươi điên rồi sao!?" Kim Tử Hiên che trước người Miên Miên, quát hỏi.
Nghe được lời của Ôn Triều, những người đứng xung quanh Miên Miên đều tránh xa ra, nhưng chỉ có Kim Tử Hiên cùng Lam Vong Cơ đứng yên không di chuyển.
"Còn không tránh ra? Muốn tạo phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-song-sinh-hon/368241/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.