Nguỵ Anh thấy Nguỵ Vô Tiện chắc chỉ muốn chút rượu hay đi ra ngoài chơi nên hắn cảm thấy chuyện đồng ý với hắn một chuyện cũng không có gì quá lớn.
"Cho ta mượn Lam Nhị ca ca của ngươi một lát, để ta giải nổi khổ tương tư một chút thì thế nào?" Nguỵ Vô Tiện cười hỏi.
"Ngươi nói thật?" Nguỵ Anh không xác định mà hỏi lại, hắn không biết Nguỵ Vô Tiện có đang đùa giỡn với hắn hay không.
"Thật." Đúng là ban đầu Nguỵ Vô Tiện chỉ nói giỡn, nhưng khi Ngụy Anh nghiêm túc hỏi lại, hắn cũng thật sự là nhớ Lam Trạm. Dù cho Ngụy Anh thật sự đồng ý cho hắn mượn Lam Vong Cơ một hồi, nhưng bản thân hắn cũng không biết nên làm gì với y hay nói gì với y bây giờ nữa.
"Vậy... Cho ngươi mượn một lát, nhưng... Nhưng ngươi không được... Thân hắn." Sắc mặt Ngụy Anh hơi gian nan, kỳ thật Ngụy Anh không muốn đồng ý với yêu cầu kia, nhưng khi nhớ đến chuyện không có Ngụy Vô Tiện thì hắn cùng Lam Vong Cơ không thể đi được đến ngày hôm nay, Ngụy Vô Tiện dù sao cũng là hắn trong tương lai, nếu muốn gặp Lam Vong Cơ thì cho hắn gặp thôi, dù sao dùng cũng là dùng thân thể của mình, chẳng sợ.
"Yên tâm!" Ngụy Vô Tiện nhìn biểu cảm không tình nguyện còn có chút đau lòng của Ngụy Anh liền rất muốn cười, hắn còn không biết được suy nghĩ của Ngụy Anh hay sao.
Lam Vong Cơ thấy bóng dáng của ngụy anh thì khó chịu, ngụy anh vì y mà lặng lẽ đến nơi nguy hiểm như Giáo Hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-song-sinh-hon/368239/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.