"Thù gì?" Trong nháy mắt, Lam Vong Có không phản ứng kịp.
Nguỵ Anh ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Lam Vong Cơ, nói. "Ta cùng Giang gia còn có mối thù không đội trời chung đâu."
Lam Vong Cơ thấy thần sắc của Nguỵ Anh cũng biết mình nói sai. "Ta không quên, ta vẫn luôn cố gắng tu luyện, để tương lai có thể cùng ngươi báo thù."
"Vậy cũng không cần, ngươi là người Lam gia, một khi ngươi động chạm vào thì chuyện này sẽ thành chuyện giữa Lam thị và Giang thị, không có lời. Hơn nữa, ta không định đợi thêm vài năm, ta chờ không nổi." Sắc mặt Nguỵ Anh có chút phẫn hận nói. Hắn nhận giặc làm cha lâu như vậy, giờ nghĩ lại cảm thấy mình chỗ nào cũng ngốc không tả được.
"Nguỵ Anh, chúng ta hiện tại không phải là đối thủ của Giang Tông chủ." Lam Vong Cơ lo lắng nhìn Nguỵ Anh, y không nghĩ tới chuyện Nguỵ Anh mặt ngoài vẫn vui vẻ trương dương lại đối với việc báo thù có chấp niệm lớn như vậy.
"Không có quan hệ." Nguỵ Anh cúi đầu, hiện giờ hắn còn rất nhiều chuyện không có nói cho Lam Vong Cơ biết, không có nói cho hắn chuyện Nguỵ Vô Tiện ở thức hải của hắn, còn có thực lực hiện giờ của hắn, sau khi tu Quỷ đạo, đừng nói là một Giang Phong Miên, cho dù cộng thêm một Ngu Tử Diên cũng không phải đối thủ của hắn.
Dở dĩ hiện giờ hắn không công khai chống đối Giang Phong Miên không phải vì hắn nhân từ nương tay, mà là hắn cảm thấy nếu dùng một đao chém chết thì thực sự khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-song-sinh-hon/368238/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.