Edit+ beta: Cá cơm.
Buổi chiều Lam Vong Cơ có một cuộc hội nghị quan trọng, cuộc họp kết thúc thì cũng là lúc ngoài trời đã tối đen, y nghĩ thầm chắc hẳn bạn nhỏ đã sớm tan làm về nhà rồi đi. Nhưng vẫn không tự chủ được mà dừng lại ở hành lang, đi dạo quanh một vòng, quả nhiên không ngoài dự đoán người đã rời đi gần hết, bạn nhỏ của y cũng không ở đây, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mất mát, bạn nhỏ rời đi cũng không báo trước với y một tiếng.
Y bước tới trà gian liền nghe bên trong có tiếng người nói chuyện, y dừng bước nghe ngóng một chút lại nghe thấy được người bên trong đang thảo luận về bạn nhỏ của y.
"Ai, Tiểu Ngụy đứa nhỏ này, sống thật không dễ dàng, tuổi còn nhỏ một thân một mình ở bên ngoài dốc sức làm việc, thật là quá khó khăn." Viên chức A nói.
"Ân, đúng vậy, chiều nay lúc ở nhà vệ sinh ta nghe được hắn nói chuyện điện thoại, hình như là chủ nhà muốn hắn chuyển nhà, nói cái gì mà sắp phá bỏ và di dời muốn ngay trong hôm nay hắn phải rời đi, nghe ngữ khí của Tiểu Ngụy hình như là không biết trước, còn nhỏ như vậy biết đi đâu cơ chứ, tối nay cũng không biết ở nơi nào rồi? Haizz, trẻ nhỏ hiểu chuyện lúc rời đi cũng không nói cho mọi người biết, hẳn là sợ mọi người lo lắng đi!" Một người khác cũng liên tục thở dài.
Lam Vong Cơ ở bên ngoài nghe thấy trong lòng trấn động, chuyển nhà? Dọn đi nơi nào? Y sải bước vội lao ra ngoài, y phải lập tức đi tìm hắn, bạn nhỏ của y luôn quá hiểu chuyện tất cả đều gánh một mình không muốn phiền đến người khác.
Lúc y đến nơi tiểu khu đã không còn một bóng người, y tìm kiếm xung quanh thì thấy một người phụ nữ trung nhiên thoại nhìn khoảng hơn 40 tuổi đang thu dọn đồ đạc, liền chạy tới hỏi.
Người phụ nữ kia nghe thấy y hỏi về Ngụy Vô Tiện thì vô cùng nhiệt tình vội nói: "Ai nha, cậu chắc hẳn là bạn của Tiểu Ngụy đi, Tiểu Ngụy mới vừa dọn đi rồi, cậu mau họi điện thoại cho nó đi!"
Lam Vong Cơ vội hỏi nói: "Dì có biết hắn đi đâu không?"
Người phụ nữ kia lắc lắc đầu, chỉ về hướng hắn đi, nói: "Nó đi về hướng kia ta cũng không biết đi đâu."
Lam Vong Cơ vội vàng nói cảm tạ rồi lái xe đi tìm, y gọi điện cho Ngụy Vô Tiện, điện thoại tắt máy, y hiểu Ngụy Vô Tiện, hắn tuyệt đối sẽ không nghỉ lại tại khách sạn, lúc này không biết đã lưu lạc đi đâu. Ngẫm lại y lại càng đau lòng, là y không bảo hộ tốt cho hắn.
Men theo dọc đường được một lát y phát hiện được bóng dáng quen thuộc của bạn nhỏ nhà mình, hắn đang ngồi ở ven đường cùng với vali ngây ngốc, y nhẹ nhàng thở phào lại không nhịn được mà dở khóc dở cười.
Lam Vong Cơ tiến đến gần đứng trước mặt hắn, Ngụy Vô Tiện mới ngẩng đầu, ngoài ý muốn kêu lên: "Lam tiên sinh?"
Lam Vong Cơ ngồi xuống bằng với bạn nhỏ nhìn thẳng: "Vì sao không nói cho ta biết?"
Ngụy Vô Tiện nhấp nhấp môi nói: "Ta gây ra quá nhiều phiền toái cho ngươi rồi."
Lam Vong Cơ nhìn hắn ánh mắt ôn nhu: "Nhưng ta không cảm thấy ngươi phiền."
"Hay như vậy đi," Lam Vong Cơ đề nghị nói: "Dọn tới nhà ta được không?"
Ngụy Vô Tiện cả kinh ngẩng đầu nhìn y.
Lam Vong Cơ thấy bạn nhỏ nhà mình chuẩn bị xù lông vội vàng giải thích nói: "Đừng hiểu lầm, không phải ta thương hại ngươi, ngươi tới nhà ta giúp đỡ ta việc nhà, ta thuê ngươi, được không? Ngươi cũng biết ta ở một mình việc nhà cái gì cũng không biết làm, dù sao cũng phải thuê người làm, hay là ngươi tới làm, ta chu cấp cho ngươi chỗ ăn chỗ ở được không?"
Y liên tiếp hỏi được không, Ngụy Vô Tiện phụt cười, hắn cũng không có giận, chỉ là có chút kinh ngạc, nhìn y vội vã giải thích cười nói: "Ta không có giận"
Lam Vong Cơ kinh hỉ: "Đây là đồng ý?"
Ngụy Vô Tiện cười gật đầu: "Nhưng mà chúng ta phải nói rõ trước, ta tới làm thuê ngươi cho ta chỗ ở."
Lam Vong Cơ kéo tay hắn ôn nhu mà cười nói: "Vậy chúng ta về nhà!"
Ngụy Vô Tiện cảm thấy trong lòng trào ra một dòng nước ấm áp cũng cười gật gật đầu "Ân."
Lam Vong Cơ lôi kéo hắn, đem hành lý bỏ vào cốp xe mở cửa cho hắn ngồi vào bên ghế phụ, sau đó tự mình ngồi vào vị trí lái xe.
Ngụy Vô Tiện nhìn sườn mặt y, nghĩ thầm, có lẽ ta cũng có thể hy vọng xa vời một chút!
Người thông minh không cần nhiều lời hai người trong lòng đều hiểu rõ, Lam Vong Cơ đối hắn từng chút từng chút hắn ghi tạc trong lòng, cũng là chính hắn dung túng cho Lam Vong Cơ đi vào cuộc sống của hắn đi vào trong tâm hắn, nếu hắn cứ giống như trước đây quyết liệt lấy tư thái cự tuyệt tất cả mọi người, như vậy Lam Vong Cơ tuyệt đối không có khả năng đi bên cạnh hắn.
Hắn nghĩ, có thể là bản thân đã cô đơn lâu lắm rồi, cũng muốn tìm một làm bạn, tìm một người để ỷ lại, mà Lam Vong Cơ chính là người kia.
Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ trở về nhà, không phải chung cư thuộc bộ phận của công ty, là nhà ở trung tâm thành phố, nơi này cũng không phải nhà chính của Lam thị, mà là nhà của Lam Vong Cơ, phòng ở rất lớn, biệt thự nhỏ 2 tầng không gian trang trí rất ưu nhã, an ninh được quản lý rất tốt, người ở nơi này không giàu thì cũng là danh gia vọng tộc.
Nhưng trong nhà cũng chỉ có một mình Lam Vong Cơ, y thích yên tĩnh thỉnh thoảng cũng chỉ có một người tới quét dọn, trong nhà không có một chút náo nhiệt nào, nơi nào cũng đều quy quy củ củ không giống một cái nhà cứ như một cái nhà trống vậy, chỗ nào chỗ nào là đặc biệt, Lam Vong Cơ cũng chán ghét bầu không khí này nhưng chính y cũng không có cách nào.
Y dẫn Ngụy Vô Tiện lên lầu hai, sắp xếp một phòng cho hắn, phòng Ngụy Vô Tiện là căn phòng thứ 2 bên phải cạnh cầu thang, mở cửa Ngụy Vô Tiện kinh ngạc, căn phòng này so với nhà hắn thuê ở tiểu khu lơn hơn một chút, hắn thầm than trong lòng: "Kẻ có tiền a!"
Đem hành lý buông xuống, Lam Vong Cơ lại kéo hắn đi ra ngoài xem nhà ở, chỉ cho hắn môt gian phòng, gian phòng này là phòng của y ở cách vách phòng Ngụy Vô Tiện, bên cạnh chính là thư phòng, bên đối diện chính là phòng để đồ nhưng tạm thời không có sử dụng cũng có thể coi như phòng cho khách, nếu Ngụy Vô Tiện có yêu cầu dùng đến có thể sửa tùy thích.
Dưới lầu có phòng tập thể thao có phòng bếp, những phòng còn lại đều tạm thời không dùng đến.
Ngụy Vô Tiện đối với phòng tập thể thao không có gì hứng thú, hắn đi vào phòng bếp, trong phòng bếp tuy không nhiễm một hạt bụi nhưng cần cái gì cũng không có, mở tủ lannhj ra cũng chỉ có mấy chai nước suối, giống như chỉ bày đó chỏ đủ bộ.
Ngụy Vô Tiện quay đầu lại nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ có chút xấu hổ mà ho khan, đi đến đóng cửa tủ lạnh lại nói: "Ta không ăn cơm ở nhà, cho nên cái gì cũng không có."
Ngụy Vô Tiện nhìn y giống như nhìn người ngoài hành tinh.
Lam Vong Cơ đầu hàng vội nói: "Như vậy đi, bây giờ chúng ta đi mua, thế nào? Ngươi nói mua cái gì sẽ mua cái đó."
Ngụy Vô Tiện gật đầu.
Lam Vong Cơ dẫn hắn đến trung tâm thương mại, trong lòng vô cùng vui vẻ như vậy cũng có thể bồi bạn nhỏ trong nhà mới.
Ngụy Vô Tiện mua nồi, chén, gáo, bồn,... tất cả dụng cụ dùng trong phòng bếp Lam Vong Cơ đẩy mua sắm nhìn hắn mua đồ, cảm thấy đặc biệt hạnh phúc.
Mua xong phòng bếp đồ dùng, hắn lại mang Ngụy Vô Tiện chạy đến khu bán khăn trải giường.
Ngụy Vô Tiện có chút nghi hoặc hỏi: "Ngươi muốn mua cái gì?"
Lam Vong Cơ: "Cho ngươi mua"
Ngụy Vô Tiện: "Ta có khăn trải giường rồi không cần mua."
Lam Vong Cơ cúi đầu kề sát vào tai hắn thấp giọng nói: "Nhà của chúng ta giường lớn như vậy, ngươi xác định có?"
Lam Vong Cơ dán sát lại gần hơi thở ấm nóng liên tục phả vào tai khiến hắn không tự chủ được mà lặng lẽ đỏ lỗ tai mím môi: "Kỳ thật chắp vá một chút là được, không có gì."
Lam Vong Cơ tiếp tục ở bên tai hắn thấp giọng nói: "Ta không muốn ngươi chịu thiệt."
Ngụy Vô Tiện đỏ mặt cúi đầu không nói chuyện nữa, Lam Vong Cơ tâm tình sung sướng cong cong khóe miệng dẫn hắn đi chọn đồ.
Chỉ một lát sau Ngụy Vô Tiện liền cạn lời với Lam Vong Cơ ngăn cũng không ngăn được, cản cũng không cản nổi, đi một vòng đã mua được cả một đống lớn, Ngụy Vô Tiện đi đằng sau lải nhải mãi đã đủ dùng, nhưng y vẫn vậy thấy cái gì hay thì sẽ mua cái đó, Ngụy Vô Tiện chết lặng mặc y mua dù sao người ta cũng là người có tiền.
Qua một hồi lâu rốt cuộc cũng mua đủ rồi, Ngụy Vô Tiện nhìn nhân viên tiếp thị cười đến không khép nổi miệng xuýt chút nữa coi Lam Vong Cơ thành thành thần tài rồi, trong lòng đau như cắt, nhiều tiền như vậy, nếu là cho hắn thì tốt biết bao a, đây chính là điển hình của việc coi tiền như rác.
Vì thế ra khỏi quần bán đồ dùng trong phòng ngủ, Ngụy Vô Tiện đem Lam Vong Cơ kéo đến một bên mà giáo huấn: "Không được mua loạn, nhân viên tiếp thị sản phẩm chính là dụ dỗ ngươi tiêu tiền, không phải cái gì thấy được đều dùng tốt, nhỡ đâu mua về không dùng đến thì làm sao, ngươi không cần nghe họ, có tiền cũng không được hoang phí như vậy, biết không?"
Lam Vong Cơ nhìn thấy hắn thở phì phì giáo huấn mình cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhịn không được xoa nắn khuôn mặt nhỏ: "Đã biết, đừng nóng giận, tiểu quản gia."
Khuôn mặt trắng nõn của Ngụy Vô Tiện đỏ lên: "Ta mới không thèm quản ngươi."
Nói sẽ không mua nhưng vừa mới quay mặt đi Lam Vong Cơ đã cầm hai đôi dép lê đi trong nhà hình con thỏ, một đôi lớn một đôi nhỏ nhìn giống như dép đôi của các cặp yêu nhau, sau đó dùng một lí do vô cùng hợp tình hợp lí là nói với hắn: "Dép lê ta hỏng rồi, hơn nữa đây là mua một tặng một."
Ngụy Vô Tiện "......"
Chính hắn không thấy sao? Nơi nào viết mua một tặng một.
Cho người đem một đống đồ lớn về nhà, hai người dẫn nhau vào khu bán thực phẩm tươi mua thêm một đống nữa rồi mới về.
Về đến nhà Lam Vong Cơ bắt hắn phải xỏ vào đôi dép lê nhỏ kia, còn y xỏ đôi lớn, nhìn giống như một cặp tình nhân, Lam Vong Cơ đối với tiểu tâm tư bí ẩn của mình mà vô cùng vui mừng, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy liền bỏ chạy, kỳ thật hắn đã sớm phát hiện, tiểu tâm tư của y quá rõ ràng, quá táo bạo làm hắn có điểm ngượng ngùng.
Còn có một đống đồ vật phải sắp xếp, hắn ở phòng bếp bận rộn Lam Vong Cơ dựa mình vào cửa nhìn, thấy hắn xỏ đôi dép kia mà chạy tới chạy lui chỉ một lát sau phòng bếp và tủ lạnh đã bị lấp đầy, trái tim y cũng được lấp đầy.
Ngụy Vô Tiện mặc tạp dề xoay đầu nhìn Lam Vong Cơ hỏi hắn: "Ngươi muốn ăn cái gì?"
Lam Vong Cơ dựa vào cửa thanh thản nhìn hắn nghĩ nghĩ: "Cá kho đi!"
Ngụy Vô Tiện gật đầu đi xử lý cá, hắn từ rất nhỏ đã tự lập cho nên nấu ăn cũng không tệ lắm, Lam Vong Cơ tiến tới muốn phụ giúp hắn, y không biết nấu ăn chỉ có thể giúp Ngụy Vô Tiện rửa rau, nhưng y rửa rau cũng không làm tốt, thiếu chút nữa đem đồ ăn rơi đầy đất, bị Ngụy Vô Tiện đuổi ra ngoài, chỉ có thể đứng ở cửa nhìn.
Ngụy Vô Tiện nấu ăn rất nhanh đã hoàn thành một bàn đồ ăn, đều là những món ăn có trong bữa cơm nhà bình thường, một đĩa cá kho, một đĩa nấm hương xào cải ngồng, một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa ớt xanh xào thịt bò.
Hắn cùng Lam Vong Cơ ăn chung vài lần biết được hắn đặc biệt thích ăn thịt, không có thịt sẽ không vui, hơn nữa không thích ăn cay, nhưng lại không thích ăn đồ ngọt.
Đồ ăn bưng lên bàn Lam Vong Cơ gắp một ngụm cá bỏ vào trong miệng, Ngụy Vô Tiện có chút thấp thỏm, có chút chờ mong mà nhìn y hỏi: "Thế nào, ăn ngon sao?"
Lam Vong Cơ gật đầu: "Vô cùng ngon!" Lời y nói là thật, Ngụy Vô Tiện nấu ăn rất hợp với khẩu vị của y, tuy rằng không bằng những đầu bếp tinh anh nhưng lúc nấu lại rất dụng tâm.
Y nhìn bạn nhỏ nhà mình cười tới híp cả mắt liên túc gắn thêm đồ ăn vào trong bát y: "Ngon thì ăn nhiều thêm một chút."
Lam Vong Cơ thấy trong lòng mình tràn đầy hạnh phúc, cũng gắn vào bát hắn rất nhiều: "Đừng chỉ lo gắp đồ ăn cho ta, ngươi mới phải ăn nhiều một chút, không thể gần như vậy mãi được."
Ngụy Vô Tiện vui vẻ gật đầu, cảm thấy vô cùng cảm động, hắn luôn một mình cô đơn đã lâu, tất cả mọi người chỉ biết hắn độc lập, kiên cường không cần quan tâm cũng không nghĩ tới hắn cũng là một tiểu hài tử sẽ cô đơn, sẽ yếu ớt, bỗng nhiên được người quan tâm như vậy, trong lòng rất là cảm động, thiệt tình cảm thấy có người quan tâm thật tốt.
Cơm nước xong Ngụy Vô Tiện thu dọn bát đũa đi rửa.
Lam Vong Cơ dựa vào cửa phòng bếp nhìn hắn không chớp mắt, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp, đây mới là nhà, đã rất lâu rồi y mới có ảm giác này. Tất cả mọi người luôn luôn bận rộn, khi còn nhỏ cha mẹ bận rộn thời gian ở bên cạnh hai anh em họ đều rất ít, lớn lên rồi y lại phải ra ngước ngoài du học, anh trai cũng đã tiếp nhận công ty ở nước ngoài cho nên chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, đến bây giờ y về nước tiếp nhận công ty, anh trai ở nước ngoài, cha mẹ cũng đi nước ngoài, thời gian gia đình đoàn tụ lại ngày càng ít đi, tâm y sớm đã lạnh lẽo, cảm giác nhớ nhà cũng từ lâu đã không nhớ như thế nào.
Nhưng bạn nhỏ của y đã đem lại cho y cảm giác có một ngôi nhà hoàn chỉnh, cứ như một thiên sứ nhỏ vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Văn án so với nguyên tác sẽ khống giống nhau, tất cả đều là dựa theo sở thích của tác giả, không thích chớ chửi, truyện viết trong vui vẻ, không cần vất vả so sánh nhân vật với nguyên tác, tác giả chỉ muốn cho bọn họ vui vẻ ngọt ngào hạnh phúc ở bên nhau.
Nếu không thích cũng không cần nói, đi đường vòng là được, mọi người đều có thể vui vẻ tiếp nhận.