Vừa cho thỏ con ăn xong, thấy Ngụy Vô Tiện đang ngồi nghiêm túc nghiên cứu dây bình an trên tay, thấy anh bước vào, hắn nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng.
“Lam Trạm, anh tới đúng lúc quá, nút kết này cởi kiểu gì vậy? Anh cởi ra giúp tôi được không?”
“Vì sao?”
“Ấy ấy, anh đừng tức giận, chính là… chính là…” Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn Lam Trạm, thấy anh nhăn mày vội muốn giải thích, nhưng lời đến cửa miệng rồi lại chẳng thể thốt ra, cứ lắp bắp không ngừng.
“Anh đừng có dùng sợi dây này trói tôi lại, tôi… tôi không cần.” Dứt lời mặt
Nghe lời giải thích của hắn, u ám trên mặt anh mới tản ra một chút, bước tới gần Ngụy Vô Tiện vừa cởi nút kết vừa nói: “Tôi thấy em rất thích thứ này.” Mặt Ngụy Vô Tiện đỏ bừng, tỏng lòng thầm nghĩ, đúng là da mặt có thể đổi cho nhau mà, Lam Trạm dạo này mặt càng ngày càng dày, còn da mặt hắn càng lúc càng mỏng, động tí là đỏ ửng.
“Nhưng đây là dây bình an, nếu em không muốn đeo trên tay vậy thì mang trên chân vậy.” Dứt lời anh liền cúi người buộc dây lên cổ chân hắn, Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy có chút bất an. (Play tình thú =))))
Quả nhiên, buổi tối nhận từng đợt tấn công của Lam Trạm, Ngụy Vô Tiện giữ không nổi, hai chân hắn bị anh buộc lại, tiếp tục miệt mài làm việc khiến Ngụy Vô Tiện sợ đến tái mặt.
Hôm sau thức dậy, eo hắn không những xót mà chân cũng run đến đứng không nổi, cho nên, dây bình tốt hơn là nên buộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-dong-nhan-van-ba-dao-tong-tai-yeu-thuong-ta/1359894/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.