Chương trước
Chương sau
Lời này nếu là nói ra trước sự việc ở Kim Lân đài, Nhiếp Minh Quyết khẳng định có bao nhiêu vui mừng. Còn bây giờ, không chỉ vui mừng, còn có an tâm và tin tưởng
Lúc này, có một trưởng lão trong tộc đi tới, hướng Nhiếp Minh Quyết cung kính "Thưa đế quân, trước khi đế quân rời đi, có thể cho phép lão được nói vài lời. Nhanh thôi, sẽ không cản trở đế quân lâu đâu".
Nhiếp Minh Quyết hơi nhíu mày, rồi lại phất tay "Thôi được".
Vì tò mò, Lam Hi Thần theo bọn họ đến đại sảnh, tróng lúc đi, y phát hiện vị trưởng lão kia còn dẫn theo một nữ nhân tuổi chừng hai mươi.
Nhiếp Minh Quyết ngồi xuống ghế tông chủ, hơi liếc sang nữ nhân kia rồi hỏi "Vậy, ngũ thúc muốn nói gì với bản quân?".
Vị ngũ lão thúc đó không đáp vội mà kéo cánh tay nữ nhân kia, mang nàng tiến lên hai bước cách Nhiếp Minh Quyết một cánh tay, cười, nói "Chắc đế quân không biết, đây chính là nữ nhi của cô mẫu ngươi, nàng tên gọi Ngọc Ngôn", lại quay sang nữ nhân ra lệnh "Ngọc Ngôn, còn không mau hành lễ với đế quân!".


Nhiếp Ngọc Ngôn có vẻ bất ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Tuy xuất thân Nhiếp thị đao pháp cường lực, song nàng lại có tố chất không khác nữ nhân khuê các bình thường, hành lễ cũng rất chuẩn mực.
Nhiếp Minh Quyết hơi gật đầu, nói "Thì ra là biểu muội. Không ngờ ngươi đã lớn thế này rồi. Cô mẫu vẫn khỏe chứ?".
Nhiếp Ngọc Ngôn không ngẩn đầu, chỉ thấp giọng đáp "Bẩm đế quân, a nương đã qua đời từ khi ngươi...... ở Kim Lân đài xảy ra chuyện".
Nhiếp Minh Quyết "à" một tiếng, cũng không định gợi chuyện buồn của người khác, liền hướng ngũ lão thúc, nghi hoặc hỏi "Chuyện mà ngũ thúc muốn nói, hẳn là không liên quan đến nàng đi?".
Ngũ lão thúc vuốt chòm râu cụt ngủn, cười xòa, nói "Đế quân anh minh. Chỉ là lão nghe Hoài Tang nói ngươi ở Linh Chiếu cung một mình không người chăm sóc, vừa hay Ngọc Ngôn giỏi giang, đế quân có thể mang theo nàng để có người chăm sóc bên mình".

Đưa theo để chăm sóc, này cùng với ý của Tôn tông chủ thì khác gì nhau chứ?
Lam Hi Thần có chút không vui, tùy tiện tìm một chỗ ngồi đại xuống, phải chống mắt xem xem Nhiếp Minh Quyết ứng xử thế nào. Ban nãy là người ngoài, hiện tại là người trong nhà, hắn thực sự sẽ hành động như nhau?
Bất quá Nhiếp Minh Quyết còn chưa có trả lời, Nhiếp Ngọc Ngôn liền phản bác "Ngũ thúc! Chuyện này ta cảm thấy không ổn. Vẫn là nên thôi đi!".
Lam Hi Thần còn tưởng nàng sẽ bối rối tìm cách nói vào để Nhiếp Minh Quyết đồng ý, nhưng không ngờ nàng lại thẳng thừng từ chối trước. Là thành thật hay là đang muốn Nhiếp Minh Quyết chú ý?
Ngũ lão thúc nhíu mày "Ngọc Ngôn, ngươi nói cái gì vậy? Tại sao lại không được?".
Nhiếp Minh Quyết sẵn giọng "Đúng là không được!". Thấy ông ta nghệch người, hắn liền nói tiếp "Chỗ của bản quân tuy là thánh địa, nhưng lại rất phức tạp. Biểu muội lại là phàm nhân, mà Linh Chiếu cung ta đã có một cái tiên đồng quản sự là đủ rồi, nàng mà tới thêm thì e là không ổn".

Ngũ lão thúc nói "Việc ấy thì có gì khó? Đế quân cứ xem như mang nàng tới dạy dỗ, để nàng lại nâng thêm một bậc tu vi giống như Hoài Tang ấy".
Nhiếp Minh Quyết nói "Chỉ sợ rất khó, Hoài Tang là do cơ duyên tạo hóa".
Ngũ lão thúc nói "Nhưng đế quân không phải điều khiển tạo hóa sao? Việc này cả thảy đều là ngươi sắp xếp liền ổn thỏa".
Nhiếp Minh Quyết nói "Tạo hóa không phải tùy tiện muốn sắp đặt là sắp đặt".
Ngũ lão thúc nói "Đế quân đang tìm cách từ chối lời cầu xin của lão chăng? Chắc đế quân không biết, lời này gửi gắm Ngọc Ngôn chính là của cô mẫu ngươi".
Nhiếp Minh Quyết không đáp vội, chỉ nhắm mắt như suy nghĩ cái gì đó, lát sau mới mở mắt nhìn chằm chằm ông ta, nói "Ngũ thúc, bản quân kính ngươi cùng phụ thân và bọn ta có quan hệ huyết thống, nhưng có một số việc bản quân tuyệt không thể thiên vị. Hiện tại ngươi là muốn biểu muội tới giúp đỡ,  hay là nâng cao tu vi, hay là còn vì nguyên nhân nào khác?".
Nhiếp Ngọc Ngôn lẫn Lam Hi Thần đều bán tính bán nghi nhìn ngũ lão thúc, ông ta lại cong khóe môi, gật đầu "Nguyên nhân, nói thẳng ra chính là như đế quân đang nghĩ đó. Ta hy vọng ngươi có thể đem Ngọc Ngôn làm Thánh hậu".
"Không được!".
Lời này, bao gồm cả ba người Nhiếp Minh Quyết, Nhiếp Ngọc Ngôn và Lam Hi Thần đồng nói. Tất nhiên giọng cua y bọn họ không có nghe thấy, nhưng hai cái giọng một nam một nữ kia lại vô cùng lớn, kiên định, dứt khoát.
Y không hiểu vì sao mình lại nói "không được", Nhiếp Minh Quyết hiện tại cùng mình không quan hệ, mình được quyền xen vào chuyện riêng của hắn ư? Nhưng mà y cứ không thể thông suốt nổi, rốt cuộc vì hắn đem người khác thành thê tử thì mình có bao nhiêu buồn phiền.
Còn hắn, tại sao lại không đồng ý, phải chăng là vì.... "người đó"? Hắn vẫn còn lưu luyến “người đó” sao? "Người đó" thật sự lưu lại ấn tượng mạnh mẽ với hắn như vậy sao? Còn hơn cả những ấn tượng trong Mộng cảnh y cố để lại cho hắn?
Và còn Nhiếp Ngọc Ngôn, thật khó hiểu sao nàng lại nhất ,ực từ chối, có trưởng bối trong tộc nói đỡ, lẽ ra đây là điều nàng mong muốn mới phải, nhưng thái độ kia chính là phản đối tới cùng.
Ngũ lão thân không quan tâm Nhiếp Ngọc Ngôn có bao nhiêu bất mãn, chỉ hướng Nhiếp Minh Quyết, cung kính nhưng lại áp đặt "Đế quân hãy suy nghĩ lại. Đây là chuyện cần thiết phải làm. Ngươi sau này có thể dám chắc không lập Thánh hậu sao? Người đó, nhất thiết phải là người của nội tộc Nhiếp thị chúng ta. Nhà họ Nhiếp từ sau khi Hoài Tang lên kế vị đã quá mức suy hoại, cho dù ngày trước Hoài Tang cố tình làm vậy để bảo toàn bình yên cho gia tộc, cho dù hiện tại ngươi cùng hắn đều làm Nhiếp thị rạng danh, nhưng sinh ra huyết thống trực hệ không thể không là người của Nhiếp thị được. Mong đế quân suy xét, đây đều là tâm huyết đối với Nhiếp thị của chúng ta".
Nhiếp Minh Quyết cũng không hề mềm mỏng "Ngũ lão thúc, như bản quân đã nói ban nãy. Thánh hậu lập sớm hay muộn, lập hay không lập và người đó là ai đều do ý bản quân. Ai cũng không thay đổi được quyết định của bản quân. Tâm huyết danh chấn Nhiếp thị của ngũ thúc, bản quân e là sẽ không thành toàn theo cách này được".
Nhiếp Ngọc Ngôn cũng nghiêm túc nói "Ngũ lão thúc, chuyện này Ngọc Ngôn cũng không đồng ý. Xin thứ cho Ngọc Ngôn nói thẳng, Ngọc Ngôn không thể vì danh vị mà kết đạo lữ cùng người ta không yêu, và người đó lại không cùng ta có tình cảm. Lẽ nào ngũ thúc muốn nhìn ta và đế quân sau này có cuộc sống không mấy tốt đẹp chỉ vì cái danh tiếng của Nhiếp thị? Cái ghế mẫu nghi Càn Khôn kia, Ngọc Ngôn thật sự không dám và cũng không muốn ngồi vào đâu".
Ngũ lão thúc thất kinh, gân xanh đều nổi hết lên trán, chỉ tay vào nàng trách "Ngọc Ngôn, sao ngươi lại ăn nói không biết suy nghĩ như vậy chứ? Chọn người lưỡng tình tương duyệt để kết đạo lữ mà không màng thế sự sao? Ngươi học đâu ra cái phi lý như vậy?".
Nhiếp Minh Quyết trầm giọng "Không phải phi lý, mà đó là sự thật, và người của Nhiếp thị chúng ta vĩnh viễn đều như thế".
Ngũ lão thúc không nói lại hai con người trước mắt, chỉ có thể nuốt xuống một cục uất nghẹn. Mãi một lúc liền hít thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh mà hỏi "Vậy ra ý của đế quân vẫn như thế?".
Nhiếp Minh Quyết gật đầu, lão chỉ còn nước khom người, nén tức giận hành lễ "Vậy lão thân cũng không dám mạo phạm thánh ý của đế quân. Chỉ mong ngày sau đế quân lập Thánh hậu nên cân nhắc thật kỹ, kẻo ảnh hưởng bản thân thì không tốt".
Nhiếp Minh Quyết bình thản "Tạ ngũ thúc quan tâm".
Đợi ngũ lão thúc hậm hực rời đi, Nhiếp Minh Quyết mới hỏi Nhiếp Ngọc Ngôn "Nữ nhân bên ngoài đều cầu còn không được, biểu muội thật sự là nhất quyết từ chối?".
Nhiếp Ngọc Ngôn tủm tỉm cười "Nếu như tiểu muội đồng ý, há chẳng phải làm kẻ phá hoại nhân duyên người khác sao? Nhất là nhân duyên của đế quân, tiểu muội có một trăm lá gan cũng không dám. Vả lại, tiểu muội cũng đã có ý trung nhân rồi".
Nhiếp Minh Quyết gật đầu "Thì ra là thế! Ngũ thúc hình như không biết việc này, cho nên mới đem ngươi đẩy tới bản quân đi? Thôi, dù sao cũng đã qua, bản quân cũng nên cảm tạ ngươi. Nếu lúc nãy ngươi có ý giống ngũ thúc, bản quân cũng khó mà phản biện với hai người".
Nhiếp Ngọc Ngôn cắn môi một chút rồi cung tay "Đế quân, biểu muội ta gan, có thể cầu đế quân đem lời cảm tạ đó biến thành một cái ân huệ không?".
Nhiếp Minh Quyết nhíu mày "Ân huệ?".
Nhiếp Ngọc Ngôn gật đầu "Vâng, chính là ân huệ. Đại khái, nếu sau này cần thiết, phiền đế quân làm chủ cho biểu muội, giúp biểu muội cùng ý trung nhân thành duyên, có được không?".
Nhiếp Minh Quyết ngạc nhiên "Ngươi cùng kẻ kia không lưỡng tình tương duyệt hay sao mà còn phải nhờ tới bản quân?".
Nhiếp Ngọc Ngôn lắc đầu cười buồn "Hắn thậm chí còn không biết ta có ý với hắn, nói gì đến lưỡng tình tương duyệt?". Nhưng nàng nhanh chóng bày ra vẻ cứng cỏi "Có điều ta sẽ không bỏ cuộc, nhất định có một ngày sẽ khiến cho hắn đáp lại chân tình".
Này không phải là yêu đơn phương sao? Cảm giác thực sự rất đau nha! Thế nhưng nàng vẫn còn tỏ ra lạc quan được, Lam Hi Thần thật khâm phục, không hổ là nữ nhân của Nhiếp thị, một chút cũng không thua kém nam nhi.
Nhưng là.... nàng ta thích ai? Tỉ mỉ ngẫm lại, hình như lúc nãy ngồi dự tiệc bên ngoài, đôi mắt nàng ta nhìn về phía đối diện, mà đối diện thì chính là Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng với Kim Lăng. Là ai trong bốn người họ đây?
Chắc không phải Lam Vong Cơ đi? Không có khả năng! Từ lúc hắn cùng Ngụy Vô Tiện tuyên bố kết đạo lữ, lại còn làm ra lễ thành thân thì các tiên tử huyền môn coi như hết hy vọng. Đối với Ngụy Vô Tiện cũng thế.
Giang Trừng chăng? Có khả năng không khi Giang tông chủ tính tình từ lúc thăng lên tinh quân vị đến này so với trước càng khó chịu hơn, ai cũng đều không dám đến gần?
Kim Lăng so với Nhiếp Ngọc Ngôn tuổi tác lại kém xa không ngờ, khả năng là cậu ta cũng liền loại.
Ơ! Cả bốn người đều không, vậy thì là ai?
Dù thắc mắc đến đau cả đầu, nhưng Lam Hi Thần vô cùng an tâm vì người đó nhất định sẽ không là y, bởi vì nàng ta đâu có nhìn mình, mà khi đó mình lại ngồi gần Nhiếp Minh Quyết.
Nghe Nhiếp Ngọc Ngôn nói xong, Nhiếp Minh Quyết giả vờ khó xử "Việc này bản quân không dám hứa trước, dù sao quản nhân duyên cũng không phải công việc của bản quân".
Nhiếp Ngọc Ngôn cười gượng "Đế quân đừng đùa chứ? Ngươi đã nói Thánh hậu là do ngươi quyết định, vậy không phải ngươi cùng người đó kết duyên chính là nằm trong tay ngươi quản sao? Như thế thì sửa một cái giúp biểu muội thì có là gì đâu?".
Nhiếp Minh Quyết bỗng nhiên cười rộ lên "Nha đầu, xem ra ngươi cũng tinh ý lắm, không kém biểu huynh Hoài Tang của ngươi là bao, cái gì nhìn vào chuyện riêng của bản quân đều giỏi hết".
Nhiếp Ngọc Ngôn mừng rỡ "Như vậy đế quân đồng ý?".
Nhiếp Minh Quyết hơi lần lựa "Việc này nói sao thì nói, bản quân cũng sẽ cân nhắc lại. Nếu không vượt quá sự cho phép tuần hoàn của Thiên đạo, bản quân nhất định sẽ thành toàn cho ngươi".
Nhiếp Ngọc Ngôn cảm động "Vậy biểu muội tạ ơn đế quân trước. Đế quân yên tâm, hôm nay đế quân ban ân huệ, ngày sau ta liền giúp ngươi vì Thánh hậu tương lai thu phục lòng người, sẽ ra sức thuyết phục mấy trưởng bối chấp nhận nàng ta".
"Nàng ta" à? Vì sao lại nói là "nàng ta"? Vậy "nàng ta" có lý nào chính là......Lam Hi Thần vừa nghĩ tới đã ôm chặt lấy đầu, cảm thấy như mình vừa bị ném xuống một cái vực sâu không đáy, cả người đều cảm thấy đau đớn vô cùng, lại khổ sở lại kinh hoàng khi vừa nghĩ tới một người, người có khả năng cao sẽ ngồi vào cái phượng tọa của Linh Chiếu cung trong tương lai.
Nhiếp Minh Quyết ngược lại tỏ vẻ không vui, đáy mắt hiện ra tia trầm ngâm "Chỉ riêng trưởng bối trong nhà thôi vẫn chưa được, vẫn còn rất nhiều thành phần phải để tâm tới.....Nhưng thôi, đó là chuyện sau này, bây giờ lời thỉnh cầu của ngươi tạm thời ước định như vậy đi. Bây giờ ngươi có thể đi, à, giúp bản quân gọi Hoài Tang tới đây, có mấy lời bản quân muốn căn dặn riêng cho hắn".
Nhiếp Minh Quyết vẫn đang cùng Nhiếp Ngọc Ngôn nói chuyện, sẽ không biết hiện tại có một cái người tàng hình nào đó thảm sầu nhìn hắn, sau cùng là ôm một cục thương đau đó chạy về nhà.
Thực ra Lam Hi Thần cũng có ý phản đối, nhưng không phải vì Nhiếp Minh Quyết bỏ qua mình để lựa chọn người kia. Tuy rằng mong cầu tốt nhất không phải là người đó là thật, thế nhưng nếu không phải người đó thì Nhiếp Minh Quyết cũng sẽ không chọn một người gây ra biết bao đau khổ cho hắn là mình, quan trong nhất vẫn là hắn thấy hài lòng vui vẻ, mà vấn đề lại nằm ở chỗ đó. Vì người kia căn bản không có thích hắn, hắn một mực theo đuổi chẳng phải sẽ rất khổ sở sao? Nếu đó có thể là một ai khác, y sẽ ngậm ngùi ở phía sau chúc phúc cho hắn, chỉ là cái người kia..... thật sự không ổn lắm! Cũng không biết có phải do y ác cảm ngay từ lúc ở Bích Du cung hay không, hiện tại chỉ cần nghĩ đến đều cảm thấy sờ sợ tính khí của nàng ta rồi.
Có lẽ Nhiếp Minh Quyết thực sự thích người như vậy. Hắn xưa nay chính là: hoặc là không ấn tượng, hoặc là ấn tượng thì sẽ không tiếc công nắm bắt nó. Mình là sợ hắn sẽ nắm bắt không vững, sẽ lại trao yêu thương nhầm người rồi lại nhận đau khổ một lần nữa, mà nếu hắn cố chấp thì còn có thể làm gì nữa đây?
Thôi vậy! Đành thôi vậy! Là mình vô phúc! Từ nay chỉ có thể ở đằng sau dõi theo hắn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.