Làm đế vương, tim không thể mãi mãi đặt vào một chỗ. Không thể hoàn toàn tin tưởng, cũng không thể hoàn toàn mê luyến. Đó chính là quy luật.
Mùa thu năm Long Thụy thứ mười sáu, Lam Hi Thần nhìn vóc dáng hao gầy của nữ nhân trên giường, chợt nhớ đến những ngày xưa ấy, khi người đàn ông kia còn mang một trái tim nồng nhiệt với cô ta.
Có lẽ tình yêu kia như ánh pháo hoa. Thoáng rực rỡ, thoáng lụi tàn. Chỉ là người con gái nọ, giữa tuổi xuân hoa mộng, đứng trước quân vương tuấn tú khôi ngô đã không khỏi mờ mắt vì tình yêu ấy. Sau này, không chỉ tình yêu, vinh hoa và quyền lực cũng đã nối tiếp làm mờ mắt cô ta.
Không hiểu sao lúc này, đối diện với nữ nhân thê thảm trước mắt, Lam Hi Thần lại không thể trút hận nổi, chỉ có thể hỏi "Ngươi có thể không nghĩ cho mình nhưng không thể không nghĩ cho thái tử. Xưa nay mẹ nhờ phúc con, con sang do mẹ. Hoàng thượng không chỉ có một đứa con trai. Ngươi ở bên Hoàng thượng lâu như vậy còn không hiểu ư? Sao cứ luôn khiến Hoàng thượng phật ý, cũng không chừa đường lui cho mình? Sao ngươi không nghĩ đến sau này tương lai thái tử sẽ thế nào?".
Lâm Hà Uyên oán hận đáp "Ngươi chưa bao giờ dốc cạn con tim để yêu một người, làm sao mà hiểu? Ta làm sao có thể mở lòng trước những phi thị cứ lần lượt vào cung, hoa cũ chưa kịp tàn đã có hao mới nở rộ, dù là giúp Hoàng thượng ổn định quyền lực, nhưng còn đám trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-tinh-kiep-p1/1041248/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.