Chung quanh Từ Vân Cổ Sát, cổ thụ um tùm, gió thổi rì rào. Trong bầu không khí tĩnh mịch, chỉ nghe có tiếng mõ sớm, tiếng tụng niệm đơn điệu Trước ngôi miếu tại trái núi phía sau chùa, âu Dương Câu thỉnh thoảng đứng yên như một pho tượng. Suốt hai ngày nay y cảm thấy hiện tượng xung khắc giảu hai chất độc cũ và mới trong người vẫn không hê thuyên giảm. Mỗi hôm, đến giờ Tý Ngọ, thì chất độc lại dậy lên hành hạ, khiến người y vô cùng khó chịu. Bởi thế, y đã có ý định bỏ đi khỏi nơi đây mấy lần.
Nhưng lão hòa thượng lùn béo ấy lúc nào cũng khuyên giải y hãy bình tĩnh, chớ nên sốt ruột. Ông ta bảo chất độc trong người âu Dương Câu không gây ra tình trạng trầm trọng hơn, tức là đã thuyên giảm rồi đó, công lao khó nhọc suốt mấy hôm, chẳng lẽ giờ đây bỏ đi hay sao ?
Trời vừa mới bình minh, âu Dương Câu từ trong ngôi miếu nhỏ bước nhẹ nhàng ra ngoài, chắp tay đứng dưới gốc tùng, đưa mắt nhìn về phía xa, trong lòng cảm thấy buồn man mác và cũng cảm thấy cuộc đời mình quá ư là cô độc lẻ loi Số người gian manh sâu hiểm, phân lớn quen tính cô độc, xa rời số động nên nỗi thống khổ trong lòng cố nhiên là vô cùng thấm thía.
Chuông sớm vừa ngân, thì vị tăng nhân béo lùn ấy cũng từ trong ngôi miếu nhanh nhẹn bước ra, sau vài tiếng hàn huyên với âu Dương Câu, ông ta nhằm hướng Từ Vân Cổ Sát đi thẳng tới.
âu Dương Câu vẫn chắp tay ra sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-sat-tinh/101199/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.