Đông đến, nhờ vào lần trước bẫy rập câu được mấy đầu dã Trư lẫn linh dương... Mọi người Diệp thôn đều được dịp có thịt để ăn.
Hơn nữa vụ mùa vì thuốc trừ sâu chế tạo từ tay Lưu Dã, lẫn một số loại bẫy nhỏ dùng cho đuổi chuột, hương thân đều thu hoạch lớn hơn năm trước rất nhiều.
Vì thế mà Lưu Dã lẫn muội muội của hắn, đều được mọi người hết mực cưng chiều yêu thương, mấy nhóm đồng tuổi lứa đều muốn rủ Lưu Dã chơi chung với bọn hắn.
Đơn giản mấy thứ đồ chơi từ hắn chế tạo rất được bọn trẻ con trong Diệp thôn yêu thích.
Lần này Trương thúc cùng tiểu Hạo cuối cùng cũng từ Vân Phù thành trở về.
Lão đi giao dịch một số thứ như vải dệt hay da Hắc Báo lần trước được người trong thôn làm ra, dùng cho trao đổi thêm lương thực cùng gia vị, lẫn trong đó là một số đồ để đi săn mà dụng cụ làm nông.
Nói chung là, có thực mới vực được đạo. Diệp thôn lại sinh sống ở vùng biên giới Vân Lĩnh, cách biệt với người, thành ra chỉ cần lương thực là đã đủ đối với bọn hắn.
Còn chuyện đẹp xấu hay không, có ngon hay nghệ thuật thế nào, cái đó tính sao.
Nửa tháng đi săn trở về, Lưu Dã được Trương thúc bắt đầu chú trọng dạy bảo.
Ai bảo hắn có lối suy nghĩ hơn đồng nhóm những đứa trẻ cùng tuổi đây. Vì vậy mà khi vừa bước vào 4 tuổi Lưu Dã, đã bắt đầu được học viết, học một số thứ về săn bắn lẫn đao pháp.
Mặc dù thường ngày lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-quai-nhan/152640/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.