Triệu Khúc Xà bước cao bước thấp lại gần, Cao quản gia và hai tên Ất Giáp vội vàng chào hỏi. Triệu Khúc Xà chỉ hừ một tiếng, ánh mắt của y vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người Tiểu Ngưu. Mặc dù trong rừng rất tối nhưng Triệu Khúc Xà vẫn có thể thấy bóng người Tiểu Ngưu nằm trên mặt đất.
Tiểu Ngưu thấy y tới liền cựa mình ngồi dậy, đối mặt với y. Triệu Khúc Xà nghĩ tới thống khổ mình phải chịu đựng, trong lòng khó chịu, mắng: "Ngụy Tiểu Ngưu, đồ thỏ con nhãi nhép, ngươi hại cả đời ta, ta sẽ không để ngươi được sống dễ chịu đâu. Ngươi có điểm nào tốt lành mà mỹ nữ như Giang Nguyệt Lâm lại yêu mến người, mắt nàng bị mù rồi sao? Ai cũng thấy, ta tốt hơn ngươi cả trăm lần không kém mà."
Tiểu Ngưu cười khì hỏi lại: "Tại sao nàng quan tâm đến ta không lý gì đến ngươi hả?"
Triệu Khúc Xà nghe lời này như có dao cứa trong tim, cả khuôn mặt lẫn thân thể đều giật cục, chỉ là trong đêm nên Tiểu Ngưu không nhìn thấy được. Triệu Khúc Xà yên tĩnh một lát rồi tựa hồ đã bình tĩnh lại, nói: "Tiểu tử, có biết tại sao ta đến đây tìm ngươi không?"
Tiểu Ngưu đáp: "Ngươi nhớ ta, quan tâm đến ta, Tiểu Ngưu ta từ nhỏ đến lớn đều rất hấp dẫn, vô luận là nam hay nữ cũng đều yêu quí ta."
Tiểu Ngưu bắt đầu nói năng bừa bãi.
Triệu Khúc Xà gằn giọng mắng: "Yêu cái rắm thối. Triệu Khúc Xà ta không phải người nhân từ như vậy, người khác làm tổn thương ta, ta nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-le-anh/1543950/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.