Hồ Thiết Sanh đưa mắt nhìn Âm Sát Miêu Huê Dương, vừa tiếp xúc với ánh mắt của lão bất giác rúng động cõi lòng.
Hồ Thiết Sanh nhận thấy Âm Dương song sát này có vẻ giống hai lão nhân đội mũ nỉ, đang khi chú mắt nhìn, bỗng một bàn tay mềm mại đặt lên vai chàng đồng thời một mùi thơm thoang thoảng len vào mũi chàng.
- Hồ đại ca nghĩ gì vậy?
Thì ra Bạch Diêu Hồng tay đặt lên vai Hồ Thiết Sanh, mắt nhìn Bạch Ngọc Quyên nhưng lại nói chuyện với chàng. Nàng ta đứng chung với Bạch Ngọc Quyên hệt như xuân lan thu cúc, mỗi người một vẻ, nhưng theo Hồ Thiết Sanh thì Bạch Diêu Hồng chẳng những kiều diễm mà còn có một khí chất đặc biệt hiếm thấy ở những thiếu nữ khác.
Hồ Thiết Sanh ấp úng đáp :
- Không... ngu huynh đâu có nghĩ gì?
Bạch Diêu Hồng mỉm cười :
- Quyên muội xem đó, Hồ đại ca rõ ràng là đang nghĩ ngợi gì vậy mà lại nói không, hiển nhiên là nói dối rồi.
Hồ Thiết Sanh đành nghiêm túc nói :
- Ngu huynh thấy Âm Dương song sát rất quen mặt, không biết đã gặp ở đâu?
Bạch Diêu Hồng liền nói :
- Để tiểu muội gọi họ đến hỏi thử xem.
Bạch Ngọc Quyên thấy nàng sốt sắng như vậy, lòng hết sức áy náy, vừa định ngăn cản, Bạch Diêu Hồng đã lớn tiếng nói :
- Miêu Huệ Dương, Vu Ấm, hai người đến đây, Hồ thiếu hiệp cần gặp.
Âm Dương song sát vội đi đến, cung kính thi lễ với Bạch Diêu Hồng và nói :
- Tiểu thư có gì dạy bảo?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-ca/98885/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.