Bất quá, chỉ qua bảy tám ngày, Mộ Dung Minh Giản liền phát giác Lãnh Lạc có gì đó không đúng.
Ái nhân thường ngày luôn thích ngủ li bì, một giấc cũng phải kéo suốt năm sáu canh giờ. Còn chưa nói, rõ ràng khí trời cũng không tính là quá mức rét lạnh, nhưng y phục trên người lúc nào cũng dầy cộm, từ cổ đến chân phủ kín không chừa một khe. Bình thường lúc cả hai thân mật trong phòng trọ, tuy rằng hắn rõ ràng động tình, nhưng luôn tìm đủ mọi lý do cự tuyệt.
Mộ Dung Minh Giản tuy rằng không quá thông thạo y thuật, nhưng vẫn biết được mạch của Lãnh Lạc vẫn hết sức bình thường, không giống biểu hiện có bệnh trong người. May mắn, lộ trình chỉ còn cách Tổng Cung hai ngày đường. Ngoại trừ thích ngủ, người cũng không phát hiện triệu chứng khác thường, dù sao danh y trong Tổng Cung cũng không thiếu, chỉ cần đến được đó liền có cách xem bệnh kỹ càng hơn.
Ngày hôm đó, mắt thấy đã gần đến Tổng Cung rồi, Mộ Dung Minh Giản liền đánh thức Lãnh Lạc dậy, rồi nhìn đối phương chuẩn bị mặc thêm y phục bên ngoài. Trong lòng khẽ động, y lặng lẽ đứng bên cạnh xem trộm, nhưng vừa nhìn đến thì lập tức chấn kinh, trên làn da trắng nõn ngày nào giờ đây lại xuất hiện rất nhiều vết ban màu nâu to bằng móng tay người.
Còn chưa hết kinh ngạc, y chợt thấy Lãnh Lạc mở to hai mắt, ảm đạm cười với mình một cái, rồi khẽ nói: “Mộ Dung a, ta sắp phải đi rồi. Ta biết không thể giấu diếm ngươi lâu được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-cung-phong-nguyet-he-liet-vo-bien-xuan-sac-lai-thien-dia/94531/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.