Bất quá, chỉ qua bảy tám ngày, Mộ Dung Minh Giản liền phát giác Lãnh Lạc có gì đó không đúng. Ái nhân thường ngày luôn thích ngủ li bì, một giấc cũng phải kéo suốt năm sáu canh giờ. Còn chưa nói, rõ ràng khí trời cũng không tính là quá mức rét lạnh, nhưng y phục trên người lúc nào cũng dầy cộm, từ cổ đến chân phủ kín không chừa một khe. Bình thường lúc cả hai thân mật trong phòng trọ, tuy rằng hắn rõ ràng động tình, nhưng luôn tìm đủ mọi lý do cự tuyệt. Mộ Dung Minh Giản tuy rằng không quá thông thạo y thuật, nhưng vẫn biết được mạch của Lãnh Lạc vẫn hết sức bình thường, không giống biểu hiện có bệnh trong người. May mắn, lộ trình chỉ còn cách Tổng Cung hai ngày đường. Ngoại trừ thích ngủ, người cũng không phát hiện triệu chứng khác thường, dù sao danh y trong Tổng Cung cũng không thiếu, chỉ cần đến được đó liền có cách xem bệnh kỹ càng hơn. Ngày hôm đó, mắt thấy đã gần đến Tổng Cung rồi, Mộ Dung Minh Giản liền đánh thức Lãnh Lạc dậy, rồi nhìn đối phương chuẩn bị mặc thêm y phục bên ngoài. Trong lòng khẽ động, y lặng lẽ đứng bên cạnh xem trộm, nhưng vừa nhìn đến thì lập tức chấn kinh, trên làn da trắng nõn ngày nào giờ đây lại xuất hiện rất nhiều vết ban màu nâu to bằng móng tay người. Còn chưa hết kinh ngạc, y chợt thấy Lãnh Lạc mở to hai mắt, ảm đạm cười với mình một cái, rồi khẽ nói: “Mộ Dung a, ta sắp phải đi rồi. Ta biết không thể giấu diếm ngươi lâu được, chính mình đang định tìm một cơ hội lặng lẽ rời đi, nhưng lại bị ngươi canh chặt quá, kế hoạch thoát thân mãi chẳng thành. Ngươi đừng quá khổ sở, đời này ai không phải chết a? Trước khi chết vẫn có được yêu thương chung tình của ngươi, thật sự là phúc phận to lớn của cả đời ta rồi. Ngươi nếu thật sự yêu ta, vậy cứ để ta thống khoái đi, thay ta bớt đi nỗi đau thân xác thối rữa. Hoặc chăng chẳng đành lòng, vậy ngươi hay đem ta chôn ở phụ cận Ma Cung. Nếu vẫn vương vấn đoạn tình cảm này, thanh minh mỗi năm mang chút giấy bạc đốt cho ta là được. Đợi đến lúc cảm tình phai nhạt rồi, ngươi không cần phải đi nữa. Ta dưới cửu tuyền, biết ngươi có thể yêu thương được kẻ khác, liền an tâm đi đầu thai rồi…” Nói tới đây, hai mắt đã ngấn lệ, thanh âm nghẹn ngào không thốt lên lời được nữa. Nghe đối phương nói xong, Mộ Dung Minh Giản một phen hồn vía bay mất, sau lại bắt đầu hỏi dồn chuyện gì đã xảy ra. Đợi đến khi nắm rõ tình hình, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu y chính là chạy đi tìm Tây Môn Đoạt Hồng hỏi xin Tinh Nguyệt. Ngay lập tức, y lệnh cho Giang Lai liều mạng thúc ngựa, không tới nửa ngày bọn họ liền đến trước đại môn của Tổng Cung. Ảnh vệ canh gác đại môn đã hơn một năm không thấy lại cảnh tượng các vị Ma Cung Cung chủ điên cuồng như vậy, cho nên toàn bộ chỉ có thể ngây người, nhìn lướt qua quyền trượng một cái. Liền sau đó, Mộ Dung Minh Giản nhanh chóng ôm Lãnh Lạc nhảy xuống xe ngựa, ngay cả đại môn cũng không thèm, trực tiếp nhảy tường chạy vào bên trong. Ảnh vệ gác công chỉ có thể ôm hận núp trong tối, giậm chân mắng to Minh Giản Cung chủ quá gian trá. Bởi vì kinh công không bằn người ta, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người đã cách thật xa. Tây Môn Đoạt Hồng đang cùng Hoa Kính Hương chơi cờ vây trong phòng, vui vẻ cười nói: “Này mới đáng là sống. Minh Giản đáng ra phải đến rồi chứ, chẳng biết thế nào lại trễ như vậy. Chẳng lẽ y có ái nhân rồi, cho nên không thèm tới gặp ta nữa?” Lời còn chưa nói xong, người nào đó liền nghe được tiếng rống kinh thiên động địa vang lên ngoài viện. Tây Môn Cung chủ tay hạ cờ run rẩy, con cờ sắp đánh cạnh một tiếng rơi xuống bàn cờ. Lẽ ra, Tây Môn Đoạt Hồng cũng thuộc hàng cao thủ đứng đầu, định lực tuyệt đối hơn người. Mộ Dung Minh Giản cho dù lớn tiếng khiếp hãi đi nữa, cũng không thể bị dọa thành bộ dạng này. Sở dĩ, vị nào đó thất thố như vậy, hẳn là vì trong quá khứ bị mất bốn viên Tinh Nguyệt, mà hôm nay nghe được tiếng rống của Mộ Dung Minh Giản, cảm giác tương tự lại sắp bị đòi Tinh Nguyệt lần nữa. Vội vàng chạy ra khỏi phòng, Tây Môn Đoạt Hồng lập tức trông thấy Mộ Dung Minh Giản ôm Lãnh Lạc quỳ gối bên ngoài, vừa mở miệng liền hết sức thẳng thắn, còn rống đến điếc tai: “Đoạt Hồng, mau cho ta Tinh Nguyệt cứu người a.” Tây Môn Đoạt Hồng suýt chút nữa cũng nôn ra máu, cố hết sức mới nuốt xuống được, tức giận chỉ thẳng mặt đối phương mắng to: “Đúng là không có tiền đồ mà. Ta gọi ngươi sang bên này luyện công, là muốn huynh đệ cùng nhau vui vẻ thăng tiến. Ngươi thì sao, ngược lại chạy sang đây đòi tiện nghi ta. Nếu ngươi cần Tinh Nguyệt giải độc, được thôi. Còn nếu dược để cho kẻ trong lòng ngươi, vậy cho dù có phá nát nơi này cũng mơ đi.” “Ta không phục, tại sau không cho ta dược a? Bốn tên kia xin dược không phải vì để cứu người sao? Ngươi vì lý gì cho bọn họ? Nghe bảo Lẫm Nhiên thậm chí còn không đưa người tới, chỉ gởi đi sáu phong huyết thư, ngươi liền hào phóng đem Tinh Nguyệt đưa đến tận Lẫm Nhiên Ma Cung. Thế vì sao hôm này ta không thể? Chẳng lẽ ta là con mẹ kế sao? Ngươi nếu cảm thấy ta không đủ lòng thành, vậy nơi này có đao a! Lẫm Nhiên không phải chỉ có sáu phong huyết thu sao? Không việc gì, ta liền tặng ngươi sáu bồn huyết tươi.” Mộ Dung Minh Giản đã sớm biết Tinh Nguyệt không phải dễ lấy. Nhưng dù sao, trước đó đã có bốn tên thành công xin được Tinh Nguyệt, y khóc lóc om sòm, ăn vạ các kiểu hẳn cũng đạt được mục đích thôi. Vừa nói xong, Mộ Dung Minh Giản lập tức đặt Lãnh Lạc vào trong lòng Hoa Kính Hương, sau đó từ sau lưng rút ra thanh đao của mình, nhắm thẳng cổ tay mà hạ xuống. “Các ngươi đều là một đám chết tiệt…” Tây Môn Cung chủ trong lòng đã tức đến điên mất, đang ra tay giữ lại thanh đao của Mộ Dung Minh Giản thì lại nghe Hoa Kính Hương bên cạnh “a”một tiếng, thanh âm có chút kinh ngạc: “Đứa nhỏ này, ta nhìn cảm giác thật quen mắt. Đoạt Hồng a, ngươi xem có phải thiếu niên chúng ta gặp năm ấy không?” Tây Môn Đoạt Hồng cũng nhìn sang, cau mày suy nghĩ hồi lâu, rồi cũng do dự gật đầu: “Hình như có chút quen mắt. Nhưng chuyện của mấy năm trước rồi, ai lại nhớ kỹ được a.” “Đoạt Hồng, ngươi không biết đâu. Ta thật sự nợ hắn một mạng. Nếu không nhớ có hắn, chẳng biết hôm nay ta đã thành ra dạng gì rồi.” Mộ Dung Minh Giản mắt thấy kế hoạch ăn vạ của mình còn chưa đủ thuyết phục, lập tức thay đổi chiến lược, bày ra bộ dạng ủ rũ, đem chuyện y cùng Lãnh Lạc như thế nào quen biết, rồi yêu nhau, chia ly, đoàn tụ, toàn bộ kể lại một lần. Nhất là đoạn Lãnh Lạc đem Bích Nhãn tiên đan cho mình ăn, mặc dù thân y cũng trúng phải kịch độc, nhưng lại không hề khoa trương nghĩ cho bản thân. Đợi đến khi chuyện kể xong, Hoa Kính Hương bên cạnh đã sớm không nhịn được nước mắt lưng tròng. Ngay cả Tây Môn Đoạt Hồng cũng có chút cảm động, lầm bầm nói: “Đúng là một con người có tình. Trước đây hắn thật sợ chết, cũng cắn răng chịu đựng loại chuyện nhục nhã kia. Nhưng hiện tại, dù bản thân trúng kịch độc cũng không chịu dùng đến Bích Nhãn tiên đan. A, xét về phần tình cảm này, quả thật đáng cho ta cứu hắn một mạng.” Tây Môn Đoạt Hồng chịu rat ay cứu người, một phần là vì bội phục tình cảm Lãnh Lạc dành cho huynh đệ nhà mình. Mặt khác, trong lòng gã cũng thầm biết, người này cần cứu phải cứu, mà không muốn cứu cũng phải cứu. Ái nhân bên cạnh đã vì đoạn tình cảm này mà khóc thất thanh rồi, hiện tại chỉ có một cách xuất thủ cứu người mới có thể ngừng được nước mắt của Kinh Hương nhà gã thôi. Nếu còn tiếp tục trì hoãn nữa, gã nhất định sẽ bị mắng là vô nhân tính mất. Hoa Kính Hương bên cạnh chần chừ hồi lâu, cưới cùng không nói tiếng nào, chỉ ôm Lãnh Lạc nối gót Tây Môn Đoạt Hồng đi vào trong phòng, sau đó thấp giọng nói: “Hắn trúng một loại độc hết sức cổ quái, ngoại trừ người của Bách Hoa Lâm, ta thật không nghĩ ra kẻ nào có khả năng luyện được thứ độc tinh tế thế này.” “Lại là Bách Hoa Lâm. Nhất định có một ngày, ta sẽ đem đám địch nhân kia nhổ cỏ tận gốc.” Tây Môn Đoạt Hồng vừa tức giận, vừa thề thốt, sau đó mang ra Tinh Nguyệt trân quý, rồi dỗ dành Hoa Kính Hương tiếp: “Ngươi ra ngoài bồi Minh Giản đi, bảo y đừng gấp gáp. Độc này tuy rằng kỳ quái, nhưng chỉ cần tốn chút thời gian. Chỉ có Lẫm Nhiên tốt nhất, chỉ cần mang Tinh Nguyệt tới nơi thôi. Còn đám tiểu tử kia, ta chẳng những phải xuất ra dược, còn phải thay bọn họ động thủ. Nếu không phải thấy bọn họ quá mệt mỏi rồi, ta mới không cần tốt bụng như vậy.” Hoa Kính Hương dịu dàng cười một cái, lắc đầu nói: “Ngươi a, chính là chỉ có miệng lưỡi cứng rắn thôi.” Nói xong, người nào đó liền rời khỏi phòng, lại thấy Mộ Dung Minh Giản đang ngoan ngoãn chờ bên ngoài, mắt ngước nhìn mây trắng trên trời. “Đừng quá lo lắng. Mọi chuyện sẽ rất nhanh tốt lên. Ngươi có bao giờ thấy thứ độc nào mà Tinh Nguyện không thể giải được sao?” Hoa Kính Hướng thấy y vẫn luôn lo lắng cho Lãnh Lạc, liền nhẹ nhàng an ủi, rồi lệnh cho một nha đầu gần đó dâng lên điểm tâm cùng trà. “Kính Hương này, ta và Lãnh Lạc, coi như đã trải qua một kiếp nạn sinh tử. Ngươi nói xem, sau này, chúng ta sẽ hạnh phúc thật lâu bền chứ?” Mộ Dung Minh Giản bỗng nhiên lên tiếng, trên mặt y là nét cười mê muội. “Nhất định sẽ chỉ có hạnh phúc thôi. Kiếp nạn đã qua, ông trời cũng hiểu lòng các ngươi, nhất định chỉ còn xuân sắc khôn cùng đi.” Hoa Kính Hương mỉm cười, sau đó chọc chọc người Mộ Dung Minh Giản: “Đang cười thầm sao? Các ngươi còn cả mấy cái mười năm nữa, sau kiếp nạn chính là hạnh phúc, còn nghĩ ngợi gì nữa.” Nụ cười ngưng đọng trên gương mặt tuyệt mỹ. Hoa Kính Hương cũng ngẩng đầu nhìn mây trắng trên trời, trong miệng lầm bầm: “Đúng thế. Nhất định sẽ hạnh phúc. Tất cả mọi người đều được hạnh phúc, hạnh phúc luôn mãi, qua thật nhiều năm, tận khi già đi, mãi đến lúc nhắm mắt, rồi tiến vào luân hồi…” Thanh âm ngày càng tản đi thật xa, rồi tiêu tán vào trong gió thu. Hoàn chính văn
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]