Lãnh Lạc nằm trong mã xa, muốn động cũng không thể động, trái tim bị nỗi sợ hãi lấp đầy. Hắn chưa từng sợ đến như vậy, sợ rằng cái quá khứ ngày trước… Cuộc sống không có thiên lý, nỗi ám ảnh từng buổi hừng đông, nhưng đến tận hiện tại cũng chưa từng thấy sợ như lúc này.
Không cách nào nhúc nhích, cũng chẳng thể tự vẫn, Lãnh Lạc hiện tại chỉ hy vọng trời xanh có thể mở mắt, cho thiên lôi đánh chết mình, chứ đừng để thân thể từng được Mộ Dung Minh Giản yêu thương rơi vào trong tay kẻ khác, mặc người giày xéo.
Nói cũng kỳ quái. Lãnh Lạc vốn cho rằng bản thân là kiểu người vô cùng sợ chết, chỉ vì sống sót, hắn từng vì tránh đòn roi, cho nên ngày trước từng đem tất cả hổ thẹn ném đi, chấp nhận như một tên nam kỹ hạ tiện ở trước mặt kẻ khác bán rẻ tiếng cười. Nhưng hiện tại, hắn chỉ hận chính mình không thể ngay lập tức chết đi. Không, nếu là chết thôi thì chưa đủ, nếu có thể thì dùng thêm một mồi lửa, đem thân thể này đốt thành tro, bay đến bên cạnh Mộ Dung Minh Giản, không bao giờ…để cho bất luận kẻ nào nhúng chàm nữa.
Song, dù thế nào thì đó cũng chỉ là một ước vọng. Mã xa cuối cùng cũng dừng lại. Lãnh Lạc vĩnh viễn không quên được thanh âm vang lên ngoài kia: “Như thế nào? Người ta muốn đã mang tới chưa?”
Đó là giọng nói của Nhị thiếu Cẩu gia, là thanh âm khiến toàn thân Lãnh Lạc run rẩy, da đầu tê dại, và trái tim xoắn chặt lại. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-cung-phong-nguyet-he-liet-vo-bien-xuan-sac-lai-thien-dia/94530/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.