Ta đây đúng là một con quỷ, bởi vì hương vị của Mạnh Bà thang thực sự rất khó uống, vì thế ta đây rất có cốt khí đem bát canh đổ vào hoàng tuyền. Bởi vậy bị xử phạt “Làm cô hồn dã quỷ mười chín năm”.
Đã là cô hồn, tự nhiên sẽ phải rời xa âm phủ, từ nay về sau lang thang du đãng trên trần gian. Chuyện này kỳ thật cũng không tồi, làm quỷ sẽ không thấy lạnh không thấy nóng không thấy đau, so với lúc ta còn sống còn muốn tự do hơn.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, ta đây đối với thi thể của mình vẫn có chút lưu luyến, nghĩ thầm lúc chết ngay trên đường lớn, cũng không biết có hay không có người chuẩn bị cái chiếu rồi đem ta vào bãi tha ma không.
Cái gì? Ngươi nói quan tài cùng mộ phần a? Được được được, vật kia ta đây cũng không dám nghĩ tới, ta cũng không phải đại nhân vật gì, bất quá chỉ là ăn mày, nếu có người đem ta vào bãi tha ma là tốt lắm rồi.
Ta đi kiếm, rốt cục cũng tìm được thi thể của mình, bất quá có một lão thái bà so với ta là quỷ còn muốn giống hơn đang ghé vào thân thể của ta muốn làm gì a?
Tuy rằng ta đây đã chết, nhưng dầu gì cũng là đường đường là nam nhi bảy thước a, lúc ta còn sống lão thiên gia chưa từng hậu đãi ta, nhưng cũng không thể để cho ta sau khi chết rơi vào thủ đoạn của lão thái bà này a? Nếu đó là một khuê nữ như hoa như ngọc thì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-cung-phong-nguyet-he-liet-bo-7-nga-hoa-khai-hau-bach-hoa-sat/114898/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.