Bầu trời ngoài kia sấm chớp không ngừng, âm thanh cũng vô cùng rùng rợn. Cái sự se lạnh bao phủ khắp nơi, ai cũng cảm thấy run rẩy bởi sự lạnh lẽo này.
Trong khi đó đứa nhỏ nằm trong tay mẹ bá tước lại không ngừng cười, tiếng cười giòn tan đã thu hút ánh nhìn người cha:
- Ta phải làm sao đây? Song Lãm...
Đứa nhỏ lại không ngừng chòm về hướng chàng trai đang nằm bất động kia. Ngài bá tước cũng nhìn vào cậu thì bất ngờ thay chàng trai đã ngồi bật dậy:
- Ồn quá!
Những đôi mắt tròn xoe đầy kinh ngạc, Phó Lãng lập tức lau tới ôm lấy người con trai này thật chặt vào trong lòng:
- Ta thành công rồi
- Có chuyện gì vậy Phó Lãng? Ngài sao lại khóc rồi?
Anh vui mừng mà không ngừng hôn lấy người con trai ấy. Cậu cũng dần ngờ ngợ ra vấn đề của bản thân mà giữ anh lại:
- Sao em có thể sống lại được vậy? Con của chúng ta đâu rồi?
Người mẹ nghe chàng trai hỏi tới em bé thì liền bế qua cho cậu nhìn ngắm, người mẹ cũng vô cùng xúc động mà rơi nước mắt:
- Đây là một bé trai rất đáng yêu đó.
Một đứa trẻ trắng trẻo, gương mặt thật là giống với Song Lãm nhưng cũng thừa hưởng nhiều nét từ vị bá tước. Một tiếng rầm lớn của bầu trời đã làm chàng trai giật bắn mình, tai của cậu vô cùng khó chịu. Anh lập tức che tai, dịu dàng nói với cậu:
- Em sống được là do em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ca-rong-thich-cuong-doat/2728354/chuong-44.html