Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

_______
“Vì anh thích em.”
Hắn để lại cho tôi vỏn vẹn ba chữ, hôn lên trán tôi một cái chụt, nhanh chóng làm công tác vệ sinh buổi sáng rồi đóng cửa đi mất hút. Tôi ngơ ngẩn như bệnh nhân tâm thần sau đợt điều trị thất bại, vừa sờ sờ cái trán còn lưu lại nụ hôn nóng ẩm lúc nãy, vừa suy nghĩ đến một chút chuyện nhân tình thế thái.
Tôi biết rằng cái “thích” này của hắn không giống như cái mà ba mẹ, bạn bè và người thân xung quanh thường dành cho tôi. Họ ít nhất sẽ không hôn môi tôi, ôm chặt lấy tôi khi ngủ, và trong ánh mắt họ không có thứ tình cảm đó. Trước đây tôi không tiếp xúc nhiều với xã hội, chỉ ru rú trong nhà lén lên mạng xem một chút ảnh mát mẻ của các em gái Nhật Bản. Chuyện tình cảm đối với tôi rất đơn giản: Yêu một em gái hiền lành, mặt tương đối ổn nhưng ngực phải đủ vĩ đại để ủ ấm đôi bàn tay tôi qua đêm đông. Lần duy nhất biết đến thứ tình yêu kia là khi nhìn thấy hai người đàn ông tình tứ với nhau trong hẻm vắng, bên hông quán bar mà tôi đi ngang qua mỗi khi về nhà. Tuy rằng tôi đã cố gắng né họ hết sức có thể bằng cách dán bẹp người vào mép tường rồi đi hàng ngang như con tép vị ép vào trang giấy, nhưng vẫn ngửi thấy mùi nước hoa nữ tính trên người người đàn ông đang bị áp vào tường. Hắn khoảng tầm ba mươi tuổi, với hàng râu quai nón to dày như mấy ông nhà bác học phương Tây, trên mặt dày cộp một lớp trang điểm màu mè hoa lá như mấy cô đào của gánh hát phương Đông, này quả thật là sự kết hợp làm con người ta muốn biểu tình bằng tầng tầng lớp lớp da gà toàn thân mà. Chưa hết, hắn diện một cái áo thun bó sát có dòng chữ Lovely angel lóng lánh, phía dưới mặc một chiếc váy xếp ly ngắn cũn cỡn của Thuỷ thủ mặt trăng, kèm theo đôi tất lưới khêu gợi làm lòi ra một mảng lông chân quắn tít vào nhau như sợi mì ăn liền, nổi bật dưới chân một đôi giày cao gót hai mươi xăng ti như cây cà kheo cách điệu. Hắn dựa sát vào lồng ngực lực lưỡng của người đàn ông trước mặt, nũng nịu nói:
“Honey à, người ta muốn hôn hôn nữa mà.”
Tôi còn nhớ khi bản thân vừa bụm miệng vừa chạy khỏi bọn họ thật nhanh, phía sau vẫn còn vang lên tiếng rên rỉ sung sướng của người đàn ông mặc váy kia, có vẻ bạn trai hắn đã bóp trúng thứ cần bóp…
Rùng mình lắc lắc đầu xua tan ký ức không dám nhớ đến đã lâu, tôi quay lại với vấn đề của mình. Vậy nếu tên khốn nạn kia thích tôi như hai người đàn ông thích nhau, nghĩa là một người phải đóng vai con gái đúng không? Mà tôi đương nhiên là đàn ông đích thực ngàn lần không cần xác nhận lại. Tuy chiều cao khiêm tốn một tí, thân hình mỏng manh một tẹo, nhưng chưa hề có khát khao muốn diện một bộ váy hay thoa trộm son của mẹ bao giờ. Vậy người đóng vai nữ trong mối quan hệ này chỉ có thể là tên – biến – thái!
Phát hiện mang tính nghiêm trọng này làm tôi không nén nổi hít vào một ngụm khí lạnh. Hoá ra tên cầm đầu đám ma du đãng chặn đường tôi hôm qua, người đàn ông mặc váy thuỷ thủ mặt trăng trong quá khứ, và tên chết tiệt là cùng một hệ. Vậy nghĩa là hắn sinh ra trong cơ thể cao ráo, đẹp trai ngời ngời của một người đàn ông, nhưng tâm hồn lại mỏng manh như thiếu nữ nở rộ xuân thì. Một lần gặp tôi trong toilet xem như là định mệnh trăm năm, hắn bị khí chất nam tính áp đảo của tôi làm mê mẩn thần trí. Nhưng tôi há có thể dễ dàng chấp nhận một người phụ nữ mang thân xác đàn ông? Hắn bèn nuốt ngược nước mắt vào tim, ngày qua ngày quấy phá tôi hòng gây sự chú ý, mong chờ một ngày được tôi đáp lại tấm chân tình. Thỉnh thoảng lúc tôi ngủ say trong vách tường, hắn sẽ lén tỉnh dậy lúc nửa đêm, lôi ra trong đáy tủ bộ váy cosplay y tá với những đường cắt táo bạo, xỏ vào chân đôi giày cao gót như cà kheo mua cùng tiệm với người đàn ông mặc váy thuỷ thủ mặt trăng kia, rồi đứng ưỡn ẹo trước gương làm đủ mọi tư thế gợi tình nhằm quyến rũ tôi. Vào một ngày đẹp trời nơi ong bướm bay lượn, cỏ cây xanh ngắt, hắn sẽ ngước đôi mắt được chuốt mascara tinh tế, khẽ mở đôi môi đỏ chúm chím lấp lánh son kim tuyến và nói câu thoại quen thuộc kia:
“Honey à! Người ta muốn hôn hôn nữa mà!”
Tưởng tượng quá cỡ mãnh liệt làm tim tôi đập từng hồi như người bị oan đập cửa quan huyện, cứ thình thịch mãi không thôi. Hiện tại đã biết hết mọi bí mật của tên chết tiệt, tôi nên đáp lại hắn thế nào đây? Nếu nói là không có tình cảm thì đúng là miễn cưỡng, vì lúc hôn nhau cảm giác cũng rất… thích. Nhưng nếu muốn tôi đối xử và che chở cho hắn như một cặp nam nữ, để hắn nép vào lòng như đôi chim tình yêu… Cái này để tôi ói một chút rồi tính tiếp vậy…
Đang băn khoăn trong một mớ suy nghĩ và liên tưởng vượt ra khỏi thế giới loài người, tôi bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa ding dong. Có lẽ là ai đó muốn tìm tên chết tiệt. Tôi mặc kệ. Hắn đi vắng rồi, người ta bấm chuông mãi không có phản hồi thì cũng bỏ đi thôi. Chứ tôi mà mở cửa với bộ dạng ma không ra ma hài không ra hài thế này lại chẳng bị đánh cho bẹp phân trên đầu ấy chứ. Quả nhiên, sau vài lần vang lên, tiếng chuông im bặt, thay vào đó là một tiếng “cách” rất nhỏ mà tôi đoán là tiếng nắm cửa bị mở vặn. Giọng nói điệu đà làm chảy cả nhựa đường của Thư Ngân vang lên:
“Phù, may mà mình nhanh trí lén đánh một chiếc chìa khoá dự phòng. Xin mời pháp sư!”
Tôi ẩn mình vào tường quan sát lối cửa ra vào. Cô nàng Thư Ngân vẫn như thường, diện một bộ váy bó sát làm đám cây trái gào thét muốn nhảy bung ra khỏi cơ thể. Theo sau cô ta là một cậu thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc trên mình bộ áo pháp sư Trung Quốc tôi từng thấy qua trong phim Chuyên gia bắt ma của Châu Tinh Trì. Trên tay cậu ta cầm một lá cờ, ghi ngoằn nghoèo thứ tiếng Ả rập xê út nào đó. Mặc đồ Trung Quốc cầm cờ chữ Ả rập… Dạo này khái niệm thẩm mỹ hài hoà trong tôi cứ lụi tàn từng chút một theo mây khói nhân gian…
Thư Ngân kính cẩn cúi đầu trước cậu nhóc pháp sư:
“Thưa pháp sư. Nhà này nghe đồn có ma bao lâu nay rồi. Hôm qua con đã tận mắt chứng kiến con nữ quỷ đó, ngoại hình máu me rất khủng khiếp, ắt hẳn là do chồng đánh rồi hiếp dâm đến chết, không thể siêu sinh. Cầu pháp sư hãy hoá kiếp cho nó thanh thản ra đi.”
Tên nhóc pháp sư híp mắt nhìn chằm chằm vào bức tường nơi tôi đang ẩn mình, chậm rãi tiến lại phía tôi. Trong nhà không hề có gió, vậy mà tà áo cậu ta cứ tung bay phất phới. Cậu ta lẩm bẩm vài ba câu không rõ ràng rồi hớp lấy một ngụm nước đang sùng sục sôi từ trong cái bát cầm trên tay.
Trong chốc lát, tôi cảm thấy như từng mảng linh hồn sắp sửa bị hút đi, nỗi sợ hãi chưa bao giờ trải nghiệm làm thân thể lạnh lẽo đã lâu bỗng run rẩy liên hồi. Tôi sắp tiêu tan đi trong hư ảo, hay là linh hồn sẽ bị phong bế vào trong một bảo bối trấn yêu nào đó, ngàn năm mãi giam cầm trong đó? Tôi còn chưa gặp lại tên chết tiệt, chưa thử cùng hắn thân mật như trong suy tính cơ mà? Mặc dù hắn là tên cà chớn đáng ghét, tên hung hăng, ngang ngược, chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu, nhưng cho đến giờ phút này tôi vẫn chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có ngày phải xa cách hắn. Thậm chí trong những đêm nằm trên nấm mồ, lang thang dọc đường cùng bọn ma ngoài nghĩa địa, trong tiềm thức tôi vẫn khắc sâu một niềm tin rằng mình sẽ trở về “nhà”, nơi có tên chết tiệt vẫn đợi mình. Tôi nhắm chặt mắt thả mình vào những đoạn ký ức khi mờ khi tỏ trong quá khứ, lần đầu tiên tôi gặp tên chết tiệt, lần đầu tiên ném đồ vật vào người hắn, lần đầu tiên ôm hôn, lần đầu tiên ngủ chung…
Những cảnh phim quay chậm đó lần lượt hiện ra, rồi tôi nhận thấy cơ thể mình vẫn còn y nguyên.
Hả? Còn y nguyên? Tôi mở mắt ra đánh giá tình hình trước mắt. Giơ đôi bàn tay ra trước mặt, mười ngón tay vẫn còn. Kéo cái áo lên để lộ chiếc bụng trắng bệch, chiếc bụng vẫn ở nguyên vị trí cũ. Tiện thể kéo quần ra ngắm nghía con đại bàng hùng dũng trong sịp, nó vẫn sung sức như này nào. Quái lạ! Không phải tên pháp sư kia nên phun thứ nước phép đang sôi sục trong miệng ra và làm tôi tan chảy như cây cà rem trước gió hay sao?
Nhìn lại, cậu nhóc pháp sư kia vẫn còn đang tu ừng ực bát nước cầm trên tay. Sau đó, cậu ta ngẩng mặt, dùng tay áo quẹt sạch chút nước dính nơi khoé miệng rồi khà dài một hơi tỏ vẻ thích chí.
“Khà! Trời nắng nóng uống một ly xê sủi, thanh lọc cơ thể, không lo bị nóng!”

Sau đó, cậu ta tiếp tục lôi trong vạt áo ra cái thứ khiến cho tà áo cậu “không có gió vẫn tung bay” – chính là cây quạt máy mini màu xanh đọt chuối vẫn còn gắn nhãn của siêu thị Big C. Vừa cho máy quạt quay đều trước mặt mình tận hưởng làn gió mát mẻ, cậu ta vừa lẩm bẩm:
“Mặc bộ đồ gì nóng muốn chết, may là còn có cây quạt này giải nhiệt, hi hi.”
Một đàn quạ đen nối đuôi nhau bay qua qua qua, tôi nghĩ mình và cô nàng Thư Ngân không hẹn trước mà cùng có một tâm trạng như nhau. Tâm trạng này nếu để diễn tả bằng lời thì có thể gọi là: “Cái con bà gì đang xảy ra vậy?”
Thư Ngân thoát ra khỏi trạng thái ngẩn ngơ nhanh hơn tôi một chút. Cô nàng vỗ cái bốp lên vai cậu pháp sư, làm cậu ta giật nảy mình suýt đánh rơi cây quạt mi ni nõn chuối yêu dấu xuống đất.
“Này, cậu có phải là pháp sư Dương Cương Cương không vậy?”
Cậu nhóc pháp sư nhún vai lắc đầu:
“Không phải, tôi là đệ tử của anh ấy, là pháp sư Dương Xụi Xụi. Hôm nay anh Cương đáng lẽ nên đến đây như đã hẹn, nhưng đột ngột có người nhờ anh ấy đi diệt trừ một đám yêu ma ở gần đây. Nghe đồn con ma thủ lĩnh to như con trâu nước nhưng lại yểu điệu thục nữ lắm nên anh ấy muốn đi tham quan cho biết, ha ha. Nhưng cô yên tâm, tôi đã nắm trọn bộ bí kíp hàng trừ yêu ma, con ma nhãi này thì nhằm nhò gì.”
Nói đoạn, tên nhóc pháp sư ra vẻ sắc bén liếc nhìn về phía tủ lạnh, hét lên:
“Có yêu khí!”
Rồi ung dung mở cửa tủ lạnh ra quan sát với ánh mắt ngưỡng mộ, bắt đầu nhâm nhi ăn các món ăn cao cấp mà tên chết tiệt xài sang hay mua về, còn khẽ rung đùi ngâm nga giai điệu bài hát hoa cỏ mùa xuân. Tội nghiệp cậu nhóc, trong cái thời kỳ làm ăn khó khăn này, hẳn là nghề pháp sư không làm nên cơm gạo bao nhiêu, nhìn cái tướng ăn như muốn nuốt chửng cả hệ ngân hà kia thì biết. Nhưng cũng không thể để cậu ta cứ tác oai tác quái thế này được. Đoán chừng không có gì nguy hiểm, tôi đánh cái ngáp rồi từ từ hiện ra, lơ lửng giữa không trung:
“Cậu tìm tôi hả?”
Cậu pháp sư dỏm giật bắn mình làm rơi miếng đùi gà xuống nền nhà. Cậu ta giương hai mắt lấm lét, từ từ quay đầu lại nhìn chằm chằm vào tôi. Vốn định bày ra vẻ hung ác để giương oai, nhưng có lẽ tạo hình này của tôi thật sự là con ruồi bay qua cũng phải cười cho vào mặt, nên cậu ta chỉ ngẩn ra chừng một giây rồi hét lên:
“Yêu quái!”
Ngay lập tức, nhóc pháp sư phi thân về phía tôi, đồng thời rút từ trong thun quần ra một tờ bùa chú chi chít chữ toan ấn lên trán tôi. Tôi nhẹ nhàng biến mất trong không trung, làm cậu ta mất đà ngã uỵch xuống đất.
“Quả nhiên lợi hại! hãy đỡ chiêu thứ hai của ta!”
Nhóc pháp sư tiếp tục rút trong ngực áo ra một bao nilon chứa đầy muối và gạo, rải thẳng về hướng tôi như rải thóc cho gà ăn, trong miệng còn kêu “tắc tắc” như dụ chó. Tôi áp tay lên trán lắc đầu:
“Ây da, cậu có biết trong khi cậu lãng phí thức ăn như thế này, thì ngoài kia có biết bao nhiêu trẻ em Châu Phi đang chết vì đói không hả? Làm người như thế mà làm được sao?”
Cậu nhóc có vẻ đã ức lắm, mắt to tròn ầng ậc nước, bặm môi nhìn tôi như đang suy nghĩ gì đó. Cuối cùng, cậu ta nức nở:
“Tôi… hức… Tôi chỉ muốn được oách như sư phụ tôi thôi mà. Tại sao lúc nào cũng yếu đuối như vậy chứ. Bán vé số thì bị chó dại đuổi, buôn bao cao su thì trúng hàng dỏm, bị khách vác cái bụng bầu đuổi đánh, bây giờ làm pháp sư cũng bị quỷ bắt nạt nữa. Oaa hu hu hu…”
Tên nhóc khóc thảm thiết đến độ tôi tự hỏi có phải mình đã quá tàn bạo rồi chăng? Bản năng làm mẹ, à không, làm anh trỗi dậy, tôi mủi lòng lượn đến xoa xoa đầu cậu ta:
“Thôi được rồi, tôi đứng im cho cậu dán là được chứ gì.” Vừa nói vừa thuận tay giật lấy chiếc mũ pháp sư của cậu ta đội lên đầu mình để che phân cục cưng lại. Lập tức, thân thể tôi rời khỏi trạng thái lơ lửng, hai chân đáp nhẹ xuống đất.
Cậu nhóc ngẩng mặt kinh ngạc nhìn tôi, nghi ngờ hỏi lại:
“Thật chứ?”
“Có làm nhanh không thì bảo! Anh mày lại đổi ý bây giờ!”
“A… A.. đợi chút. Trước hết anh nằm xuống cái đã, khi nào tôi dán lá bùa vào trán anh thì phải làm ra vẻ đau đớn vào. Còn cô nữa, cô Thư Ngân gì gì đó hả? Đứng ngây ra đó làm gì, mau mau giúp tôi chụp lại khoảnh khắc này về khoe với sư phụ, rồi phô tô ra làm ảnh quảng cáo dịch vụ pháp sư tại nhà luôn!”
Tiếp đến, hai chúng tôi lăn lê trên đất, bày ra đủ loại tư thế như đấu vật chuyên nghiệp với tôi trong vai con ma phản diện oan hồn bất tán, tên pháp sư dỏm trong vai anh hùng chính nghĩa trừ gian diệt ác, và Thư Ngân miễn cưỡng làm đạo diễn kiêm thợ chụp ảnh. Càng diễn càng hăng, máy ảnh chụp tách tách không ngừng. Chúng tôi đổi tư thế liên tục, cảm giác như cá gặp nước, như anh hùng quần tụ chỉ chờ có một lần được toả sáng cùng nhau, diễn đến quên mất cả trời đất thánh thần.
Cho nên khi tên chết tiệt đẩy cửa toan bước vào nhà, trước mặt hắn là cảnh nhóc pháp sư cuồng bạo cưỡi lên lưng tôi, một tay bóp chặt lấy cổ tôi, tay kia giơ cao lá bùa như chuẩn bị giáng xuống. Khuôn mặt tôi đau đớn cùng cực, lã chã nước mắt giả lấy ra từ bình hoa trên bàn, liên tục van xin cậu ta tha mạng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.