Hồ Anh Vũ giận sôi máu mà không nỡ quăng chiếc điện thoại trong tay.
Lần thứ tư trong tuần Trinh Hoa lấy bạn trai ra làm do để cô phải leo cây.
Buông một hơi thở dài cô đứng dậy đi về phía cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, Hồ Anh Vũ giật mình bất giác lùi ra sau nửa bước.
- Anh Vũ?!
Người đến nào có thể ngờ lại là Hàn Quốc Cường.
Đã hai năm không gặp, một khoảng thời gian dài, cô không
ngờ mình lại có thể gặp lại anh và càng không ngờ tới, cô lại có thể nhìn anh mỉm cười như những người bạn lâu ngày không gặp.
- Quốc Cường, anh về nước rồi à?
Câu nói vừa tuôn ra khiến Hồ Anh Vũ thấy mình thật ngớ ngẩn. Nếu chưa về, thì sao anh lại có thể đứng trước mặt cô đây.
Hai năm trước, trước hôm rời đi một ngày, Hàn Quốc Cường đã đứng trước cửa nhà cô xuất đêm. Một đêm dài là vậy nhưng chỉ để nói.
- Ngày mai, anh sẽ qua Mĩ.
Không nói lý do, không nói mục đích, chỉ vỏn vẹn có vài từ "ngày mai anh sẽ bay sang Mĩ"
Vậy là anh đã đi, đến chỉ để thông báo cho cô có vậy, anh đã đứng đợi cô xuất một đêm. Vào lúc ấy, tự dưng cô thấy dường như, Hàn Quốc Cường có nỗi khổ tâm nào đó khó nói mà cô không hề hay biết.
Lúc lên máy bay, anh đã gửi cho cô một cái tin.
"Nếu có một ngày anh trở về. Tha thứ cho anh, được không?"
Ngày hôm đó, Hồ Anh Vũ đã không ra sân bay tiễn anh.
Giờ phút này, anh đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-tuong-cua-em-la-duoc-yeu-anh/3468/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.