Hồ Anh Vũ lê tấm thân mệt mỏi đến bên xe Tần Duệ Minh, cô tự nhiên mở cửa xe và ngồi vào.
Xe Tần Duệ Minh hôm nay để mái trần, từng đợt gió thổi vào làm tung bay mái tóc cô.
Hồ Anh Vũ thư thái kiếm ra một sợi dây nịt, cột mái tóc cao lên, cô nghiêng đầu nhìn Tần Duệ Minh mỉm cười.
- Mệt không? - Tần Duệ Minh nắm lấy tay cô quan tâm hỏi.
Dù rất muốn trả lời là có nhưng cô lại im lặng lắc đầu.
- Nghe anh để người làm có phải hơn không, sao phải để bản thân khổ như vậy làm gì?!
- Tính em nó thế. - Hồ Anh Vũ ương ngạch nói.
Tần Duệ Minh bật cười véo nhẹ mũi cô khẽ trách.
- Cứng đầu.
***
Đứng trước căn biệt thự xa hoa mà rộng lớn. Hồ Anh Vũ khá hốc mồm không nói lên lời.
Thấy Tần Duệ Minh, Hà quản gia chạy đến mở cổng., cung kính nói một tiếng ông chủ, lại quay qua cô gọi bà chủ.
Hồ Anh Vũ không quen được người khác kính lể, giờ đột nhiên được tôn trọng khiến cô rất không thoải mái.
Cô bước đến, gãi gãi đầu miễng cưỡng nói.
- Bác cứ gọi cháu Anh Vũ là được.
- Đây đã là quy định, xin lỗi phu nhân.
Hồ Anh Vũ mặt mày méo xệch, cô nhìn anh cười ra nước mắt.
Con mẹ nó quy định của cái nhà này cũng quá lập dị đi.
Biết là sẽ vậy mà, đến anh còn nói không được thì cô có thể làm được gì chứ?
Hồ Anh Vũ ngẩng đầu nhìn khắp căn nhà rộng lớn, cô chợt hỏi.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-tuong-cua-em-la-duoc-yeu-anh/3463/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.