Hồ Anh Vũ bất chấp nguy hiểm chạy thẳng ra mặt đường, bắt lấy một chiếc tăcxi đi bệnh viện Trung Ương.
Từ xa, Hồ Anh Vũ đã trông thấy một bóng dáng nhỏ gầy. Trình Hoa ngồi một mình trước cửa phòng phẫu thuật đã tắt đèn, hai chân co lại thu mình vào một góc.
Trông thấy cô, mọi cảm cố gắng kìm nén nãy giờ như vỡ òa thành nước. Trình Hoa ôm lấy Hồ Anh Vũ khóc nức nở. Vậy cũng tốt, khóc tâm trạng sẽ khá hơn.
Sáng nay lúc đến văn phòng không thấy Trình Hoa cô đã rất lo lắng. Hỏi đồng nghiệp thì họ bảo cô ấy chưa tới. Thế mà lúc điện thoại cô đổ chuông, Trình Hoa khóc thương tâm lại nói rằng mình đang ở bệnh viện.
Cô không kịp suy nghĩ gì lao ra đường chặn đầu một chiếc xe giữa dòng người đông đúc.
Một lúc lâu sau, Trình Hoa đột nhiên ngẩng đầu lên từ vai cô, hai mắt nhướn lệ.
- Anh Vũ...
Hồ Anh Vũ đặt bó hoa cưới vào tay Trình Hoa, mỉm cười an ủi.
- Tao đã phải cố gắng lắm mới lấy được cho mày đấy, vui lên, đừng buồn nữa.
- Anh Vũ, mẹ tao mất rồi!
Hồ Anh Vũ cả người cứng ngắc. Bó hoa trong tay không có lực giữ rơi trên nền gạch.
Câu nói của Trình Hoa như sét đánh bên tai, trong lòng cô đau thương không thể nói thành lời.
- Trước khi chết mẹ vẫn nhắc đi nhắc lại với tao rằng: "con gái của mẹ, đừng yêu cậu ta nữa, sẽ đau khổ lắm đấy."
Vậy là trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-tuong-cua-em-la-duoc-yeu-anh/3208804/chuong-19.html