Đầu giờ chiều, Ngô gia trang viên phía hậu Sơn.
Lão bộc Ngô gia do dự một hồi, cao thấp đánh giá gã thiếu niên trước mặt một lượt, nhìn hắn quần áo cũng như diễn xuất, vô luận thế nào nhìn cũng không giống con nhà thợ săn, nghĩ nghĩ một chút, lão bèn hỏi:
- Ngươi... không phải người trong vùng?
Dựa vào thanh âm của hắn, lão biết thiếu niên này là vùng khác tới, đặc biệt nghe rõ mồn một chất giọng kinh thành đặc trưng, nhìn thiếu niên ngô nghê cười, dù hắn cố gắng ăn vận đơn giản thì cũng không thể dấu đi được cái phong thái ẩn hiện của một tên công tử ca.
Lão cũng là người phục vụ đám công tử ca, cái điệu bộ này lão chỉ cần liếc mắt qua liền biết.
Lão đoán đây hẳn là một tên công tử nhà nào đó, không có thiệp mời nên muốn dùng cách này trà chộn vào tiệc Yến của Đại Thiếu, thật nghĩ lão già này mù nhìn không ra.
Tên thiếu niên thấy bị xăm soi thì biểu hiện có chút lúng túng, gãi gãi cái đầu, nói:
- Lão nhân gia, ta đúng là từ vùng khác tới, là mang thú săn đến dâng cho Ngô Đại Thiếu, lão nhân gia mong ngày chiếu cố một chút.
Lão bộc liếc xéo hắn, tiệc của Đại thiếu sao có thể thượng vàng hạ cám đều tiếp nhận, nghĩ một hồi, lão lại đánh giá cái thứ bên trong bao tải mà thiếu niên này mang tới, cất giọng hỏi:
- Đây là gì?
Thiếu niên chắp tay vội đáp:
- Là hươu!
Con mẹ nó, vùng này lấy đâu ra hươu?!
Lão bộc thiếu chút chửi ầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360659/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.