Đầu giờ chiều, Ngô gia trang viên phía hậu Sơn. Lão bộc Ngô gia do dự một hồi, cao thấp đánh giá gã thiếu niên trước mặt một lượt, nhìn hắn quần áo cũng như diễn xuất, vô luận thế nào nhìn cũng không giống con nhà thợ săn, nghĩ nghĩ một chút, lão bèn hỏi: - Ngươi... không phải người trong vùng? Dựa vào thanh âm của hắn, lão biết thiếu niên này là vùng khác tới, đặc biệt nghe rõ mồn một chất giọng kinh thành đặc trưng, nhìn thiếu niên ngô nghê cười, dù hắn cố gắng ăn vận đơn giản thì cũng không thể dấu đi được cái phong thái ẩn hiện của một tên công tử ca. Lão cũng là người phục vụ đám công tử ca, cái điệu bộ này lão chỉ cần liếc mắt qua liền biết. Lão đoán đây hẳn là một tên công tử nhà nào đó, không có thiệp mời nên muốn dùng cách này trà chộn vào tiệc Yến của Đại Thiếu, thật nghĩ lão già này mù nhìn không ra. Tên thiếu niên thấy bị xăm soi thì biểu hiện có chút lúng túng, gãi gãi cái đầu, nói: - Lão nhân gia, ta đúng là từ vùng khác tới, là mang thú săn đến dâng cho Ngô Đại Thiếu, lão nhân gia mong ngày chiếu cố một chút. Lão bộc liếc xéo hắn, tiệc của Đại thiếu sao có thể thượng vàng hạ cám đều tiếp nhận, nghĩ một hồi, lão lại đánh giá cái thứ bên trong bao tải mà thiếu niên này mang tới, cất giọng hỏi: - Đây là gì? Thiếu niên chắp tay vội đáp: - Là hươu! Con mẹ nó, vùng này lấy đâu ra hươu?! Lão bộc thiếu chút chửi ầm lên, nhưng bên ngoài vẫn điểm tình, lão nói tiếp: - Vật này... để đấy chúng ta sẽ mang vào, ngươi... đi về đi. Nhìn lão nhân tuyệt tình như vậy, gã thiếu niên âm thầm cười khổ. Mẹ nó, diễn xuất đâu phải thế mạnh của ta đâu? Nếu để “tên kia” đến hẳn nói dăm ba câu liền có thể tiến vào đi. Đương lúc lúng túng chưa biết phải làm thế nào tiếp thì phía sau đột nhiên có một giọng nói vang tới: - Bọn hắn là ta gọi tới! Lão bộc cùng thiếu niến đồng loạt quay đầu nhìn, lập tức thấy Đào Thuấn bộ dạng khoan thai bước tới, họ Đào năm đó cũng là kinh thành dân chơi, đỉnh cấp công tử, càng là khách quen của Ngô gia tiệc săn, lão bộc lập tức nhận ra, cả người khách khí hơn rất nhiều. Đảo mắt trái phải một hồi, lão ra vẻ khó làm, ấp úng nói: - Đào thiếu... chuyện này... - Hứ! Lời của ta, ngươi nghe không rõ? - Đào Thuấn hất hàm ra hiệu, không khách khí chút nào nói: Bản thân địa vị cách xa, lão bộc tự nhiên không dám dây dưa với họ Đào, sao một hồi đắn đo, lão đành căn răn nhường đường, để thiếu niên kia cùng gã hộ vệ phía sau mang hàng tiến vào. Đào Thuấn cũng gã thiếu niên mắt qua mày lại một chút, không với nhau nói câu gì, họ Đào nghiêng đầu ra hiệu, hàm ý đi theo ta, cứ vậy ba người cùng một bao hàng tiến sâu vào bên trong núi. Đi được một đoạn, nhìn quanh không thấy có ai, Đào Thuấn lúc này mới quay đầu, khinh khỉnh cười nói: - Kinh thành đỉnh cấp công tử như ngươi cũng có ngày bị một con chó canh cửa ngăn lại, ha ha, Quách Vân, thật không nghĩ ngươi cũng có ngày hôm nay. Thiếu niên vừa tới chẳng ai khác chính là Quách Vân, nghe thấy Đào Thuấn chê cười cũng chỉ trừng mắt nhìn lại, không thể phản bác được. Họ Quách năm đó ở kinh thành tương đối trạch, giao thiệp không nhiều, mấy cái yến tiệc kiểu này không phải là địa điểm yêu thích của hắn, vậy nên bị người không biết mặt chỉ là chuyện bình thường, chẹp miệng hai cái, hắn biểu lộ bất mãn nói: - Mẹ nó, các ngươi cứ vậy mà trở về kinh thành, không gọi ta một tiếng... nếu như không phải ta về Yên Hưng kịp thời hẳn còn không biết các ngươi ăn mảnh. — QUẢNG CÁO —
Càng nghĩ Quách Vân càng buồn bực, Đào Thuấn bị lão Đào gọi về, Đỗ Anh Vũ thì bị thánh chỉ gọi về, còn hắn... dường như mọi người đều quên mất sự tồn tại của hắn, lão cha hắn cũng vậy, cả năm trời không thấy mặt con trai cũng chẳng gửi được một phong thư hỏi thăm nào cả. Thiếu niên không ai yêu, không ai thương, nội tâm có phần tan vỡ. Hiện tại đang trong Ngô gia, hai tên này cũng không muốn đấu võ mồm như lúc ở nhà, nhìn về phía cái bọc mà Nguỵ Quốc Bảo với tới, Quách Vân chợt nói: - Cứ như vậy làm... không báo cho tên kia liệu có ổn không? Đào Thuấn trầm ngâm một hồi, rồi cắn răng tỏ vẻ quyết ý đáp: - Không sợ, chúng ta cũng phải tự có chủ trương, người ta nói tướng xa ngàn dặm không cần tuân lệnh vua, có những lúc phải tuỳ biến mà làm... Xa xa, thanh âm báo động phía hậu viện truyền tới khiến hai người biến sắc, nhìn nhau một chút rồi nhanh chân chạy tới. Lòng cầu mong Đỗ Anh Vũ đừng để bị tóm, ít nhất phải chờ bọn hắn tới đã. ... Cách đó không xa, Đỗ công tử một mặt hớt hơ hớt hải chạy trối chết, một mặt thì mộng bức lâm vào tự hỏi. Mẹ nó... Cái này không có khoa học. Mọi chuyện không thể xảy ra như vậy được... Ngoái đầu nhìn đám “địch nhân” phía sau giống như zombie theo sát không rời không bỏ, khiến hắn đột nhiên nhớ tới đêm đó tại Vô Ưu Tự cũng trải qua tương tự, lúc này Đỗ Anh Vũ thật không biết phân tích tình huống như thế này ra sao. Nói quý tộc trọng phong thái thể diện, giải quyết ân oán có quy tắc riêng... Con bà nó quy tắc!!! Thế này là thế quái nào?! Cùng một đám lưu manh chợ búa có gì khác cơ chứ? Trăm tính ngàn toán, Đỗ Anh Vũ thật không nghĩ đến cái áo yếm nữ nhân sẽ mang đến có bản thân huyết án. Ngô gia tiểu thư sức hiệu triệu mạnh như vậy sao? Đỗ Anh Vũ tự nhiên không tính đến chuyện đám người phía sau bọn hắn là bị Đại hoàng tử xúi giục nên mới truy sát bản thân. Bởi tỉ lệ chuyện này có thể xảy ra là quá thấp, làm một chút phân tích liền biết. Muốn làm chuyện gì cũng phải có động cơ, vậy động cơ của Lý Dương Quân là gì? Cùng Thái Tử Đảng chính diện đỗi, hay là muốn tìm về mặt mũi chuyện ban sáng? Là là bất cứ nguyên nhân gì thì hắn cũng không nên hành xử kiểu này, không phải nói là cỡ nào ngu xuẩn mới trả thù kiểu này. Kể cả trường hợp Đỗ Anh Vũ bị người tóm sống, ăn một trận đòn đi, Lý Dương Quân cũng không thể nào thẳng thừng giết hắn được, cuối cùng vẫn phải thả người. Sau đó thì sao? Bản thân liền mang tiếc cùng trẻ nhỏ chấp nhặt, cùng một thằng nhóc tranh dành tình thân mà xúc động. Đến lúc đó các vị đại nhân vật trong triều nhìn hắn như thế nào? Hơn nữa đây cũng không phải nơi đầu đường xó chợ muốn làm gì làm, đây là Ngô gia trang viên à, muốn làm gì cũng phải giữ thể diện cho chủ nhân của nó chứ... Hắn thật muốn đẩy Ngô gia sang phía đối diện bản thân sao? Chuyện này... không thích hợp!!! — QUẢNG CÁO —
Phân tích một đợt, Đỗ Anh Vũ liền tự tin dẹp bỏ lý do này. Đôi khi hắn là suy nghĩ nên thường có lẽ bỏ qua hoặc hoàn toàn không tính đến một trường hợp. Đó là là Đại Hoàng Tử Lý Dương Quân... biết đâu là kẻ ngu thì sao? ... Chạy xuyên qua đường đồi, hậu viện của Ngô gia trang hiện ra trước mắt, đứng ở đó có vài tên hộ vệ, nhìn Đỗ Anh Vũ chủ tớ ba người dụ quái đến thì như lâm đại địch. Trần Kình nheo mặt nhìn, chợt nói: - Công tử, phía trước có vật cản, làm thế nào? Lão Trần lên tiếng xin chỉ thị liền kèo Đỗ Anh Vũ từ trong mộng trở về với thực tại, suy nghĩ chợt loé lên trong đầu, Đỗ tiểu tử căn răng, quả quyết nói: - Xông tới! - Được! Để ta mở đường!! - Đáp lời lại là Phạm Thiết Hổ, vừa dứt câu hắn liền tăng tốc tiến lên phía trước, đôi tay nắm chặt lại, cả người trọng tâm hơi thấp xuống, điệu bộ chính là muốn đột phá. Đám Ngô gia thủ vệ thấy bọn này không những không giảm tốc độ mà lại còn gia tăng thêm liền cả kinh, vội vã nâng lên trường côn, ra sức hò hét: - Địa phận Ngô gia, đám người nhanh chóng dừng lại. Phạm Thiết Hổ tự nhiên không nghe, vẫn như tên bắn lao tới, cả người khí tức cường hoàng bộc pháp, khi khoảng cách chỉ còn khoảng năm bước chân hắn liên bật nhảy lên, giống như hổ gầm lên: - Kẻ nào dám cản ta tới nhận lấy cái chết... Họ Phạm nếu tại hậu thế hoàn toàn có thể trở thành vận động viên nhảy xa tuyển quốc gia, một bước dậm chân liền đã tiến đến chỗ đám hộ vệ, vung lên hai nắm đấm cứng rắn như thép nguội của mình, phải một quyền, trái một trưởng, hệt của quả bóng bowling lăn tới đốn hết trướng ngại phía trước. Đám hộ vệ một phần trở ngại thân phận đối phương, một phần vì bất ngờ về độ kiều lững của họ Phạm liền liên tiếp ăn thiện thòi, cả đám bị một giới liên tiếp đánh dạt sang hai bên, oai oái kêu cha gọi mẹ, nằm liểng xiểng trên mặt đất. Bên trong đám bụi mù mịt? Phạm Thiết Hổ thế như lôi đình vạn quân đánh tới, càng đánh càng điên cuồng, nhận thấy đám hộ vệ không thể bảo đỡ nổi, một tên có vẻ là chỉ huy bọn Ngô gia hộ vệ vội vã quay đầu lại, gào lên với đám huynh đệ ở phía sau: - Đóng cổng, nhanh đóng cổng lại... - Cút ra ngoài!!! - Một tiếng sấm rền vang lên bên tai khiến tên chỉ huy giật nẩy cả mình, vừa ngoái đầu lại thì đã thấy họ Phạm giết tới nơi, chưa kịp vung côn lên đánh thì nắm đấm lớn của đối phương đã xông tới. Phạm Thiết Hổ nắm đấm cùng mặt trái của tên chỉ huy làm một cái thân mật tiếp xúc, nếu có slow Motion quay lại thì liền thấy mặt mũi tên này từ từ biến dạng rồi cả người như bị xe tông, bắn lên không trung, xoay trên đó hai vòng rồi tạo thành một đường cong tuyệt mĩ tiếp đất. Nhìn thấy chỉ huy ăn một quyến bất tỉnh nhân sự, đám hộ vệ phía sau thì bàng hoàng chết đứng, sau cùng mặc cho gã hung thần họ Phạm xông tới đạp cửa, gần như không có sức kháng cự. Kịp thời ngăn lại Ngô gia hộ vệ đóng cửa, lúc này Phạm Thiết Hổ mới khẽ thở ra được một hơi, lập tức đứng chắn ở đó, vội vàng quay lại gọi: - A Vũ, nhanh tới!!! Đỗ Anh Vũ thì có người mở đường nên đã theo sát ngay phía sau, nhìn tên anh mình họ thi triển thân thủ thì thoáng gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Phạm Thiết Hổ những năm nay võ nghệ là có tiến bộ, đặc biệt từ lúc đi cùng với Đỗ Anh Vũ, ngày ngày cùng đám đối thủ ngang tai luận bàn khiến Phạm Thiết Hổ bản lĩnh võ thuật xưa đâu bằng nay. Trần Kình mang theo Đỗ Anh Vũ xông tới, một tên hộ vệ vừa mới bị lão Trần húc ngã ra trên đất, ngẩng đầu ngắc ngoải và chút hoảng hốt kêu tên: - Không... không được vào bên trong!!! Đỗ Anh Vũ nghe thấy thế khuôn mặt liền đen sạm lại. Không phải do hắn đầu óc suy nghĩ lung tung... thế như rõ ràng nam nhân nói ra câu này không hợp chút nào, lập tức đá bay tên cản đường, Đỗ Anh Vũ nhỏ toẹt bãi nước bọt rồi thoăn thoắt tiến vào bên trong. Phía đằng sau, đám người truy đuổi cũng chạy tới, nhận ra đây là Ngô gia hậu viện liền thoáng chần chờ, liếc liếc Ngô Ứng Long ở tít xa phía đằng sau, không biết hiện tại nên tiến hay lùi. — QUẢNG CÁO —
Đột nhiên bên tai một giọng nói như vịt đực thất thanh kêu lên: - Các ngươi còn chờ cái gì mà không đuổi tiếp?! Kẻ vừa nói lập tức nhảy ra, tên này thân mang trang phục rộng thùng thình, họa tiết loè loẹt nhiều màu sắc pha trộn nhìn rất rối mắt, thể trang hắn có chút gầy yếu, lùn xủn, đặc biệt một đôi mắt ti hí cùng bộ răng chuột nhe ra khiến người ta nhìn qua liền cảm thấy tên không phải phường tử tế. Nếu tên này không phải chân chó trung thành của Lý Dương Quân thì hẳn ở đây chẳng có ai đoái hoài đến hắn. Bên trong đám đông có người thấy hắn nhảy ra chỉ trỏ quát tháo thì lên tiếng nói: - Đặng Hoài, hiện tại đã là nội phủ Ngô gia, cái này... - Sợ gì chứ, chúng ta đông người như vậy, bọn hắn có thể làm gì chúng ta... các anh em, đoàn kết chính sức mạnh, đây cũng là cơ hội để mọi người có thể trước mặt Đại hoàng tử xuất lực, đến nước này rồi còn chần chờ cái gì... - Răng chuột Đặng Hoài mắt híp tịt nói: Ba hoa chích choè, múa may tay chân nói đủ điều, sau thì nhìn qua một lượt thì vẫn thấy bọn người ở đây bần thần lúng túng, tên này căn răng một cái, nhắm mắt nhắm mũi mang người đuổi vào bên trong Ngô gia phủ. Vậy mà thật dám xông?! Thấy họ Đặng dám đi đầu, đám người liền cả kinh, nghĩ nghĩ một chút về cành ô liu mà Lý Dương Quân ném ra, lại nhớ đến bản thân năm xưa từng bị Đỗ Anh Vũ cho ăn thiệt thòi cỡ nào, hiện tại đã có kẻ dẫn đầu... súng bắn chim đầu đàn, mọi chuyện có họ Đặng gánh, bọn hắn còn sợ cái gì. Thế là lập lượt có những kẻ bắt đâu chuyển động, mang theo hạ nhân của mình xông pha phó bản. Ban đầu thì lẻ tẻ vài nhóm, sau càng lúc càng đông, cuối cùng thì cả gần một ngàn người đồng loạt chen chúc chui vào trong hậu viện Ngô Phủ. Bão đoàn liền sưởi ấm, bọn hắn đông như vậy, đều xuất thân quyền thế, hiện tại hợp lại thì sợ chó gì ai? Cái này thì một phần cũng chỉ biết trách Đỗ Anh Vũ nhân duyên quá xấu, những người muốn bắt hắn, nhìn thấy hắn khổ sở ở kinh thành là quá đông thôi! Ở phía đuôi đoàn người, Ngô Thanh Trà nhìn thấy đám người kia thật dám xông tới liền cả giận quát mắng, thế nhưng vẫn là chậm, phồng má dặm chân tức giận, khi nhìn sang bên cạnh thấy Ngô Ứng Long vẫn một mặt cười ngu thì nàng hết chịu nổi, chu mỏ nói: - Đại ca, ngươi cứ để cho bọn hắn tự tiện xông vào nội phủ như vậy? Đại ca thật có ý kiến gì sao? Ngô Ứng Long ha hả cười, lắc đầu một cái rồi đáp: - Ngô gia hậu viện nhiều năm cũng đã cũ mềm, hiện tại cho bọn hắn đập nát đi cũng được, chúng ta tu sửa cái mới. Ngô Thanh Trà nghe vậy thì có chút hết nói nổi nữa, điêu ngoa thần thái liếc sang, nói: - Để xem lần này cha xử lý ngươi ra sao? Ngô Ứng Long híp mắt, trước lời dọa dẫm thì khoé môi hắn vẫn cong tớn, biểu lộ không sợ hãi, cũng chẳng đáp lời. Thấy vậy, nàng liền không quan tâm đến hắn nữa, Ngô gia tiểu công chúa lập tức biểu hiện đúng kiểu tiêu chuẩn kép, miệng thì kêu ca thế nhưng nàng vẫn là mang theo vệ binh tăng tốc truy đuổi. Trong đầu lúc này chỉ có tồn tại một mục đích!! Tên tiểu tử đáng chết ngàn lần kia nhất định phải rơi vào tay nàng, không thể là của người khác được. Thấy tiểu muội cũng biến mất, Ngô Ứng Long chỉ khẽ cười nhạt, không ngăn cản, bản thân thì dựng lại cước bộ, không có tính toán đi vào. Cùng lúc này đám người của Lý Dương Quang phía sau cũng đã chạy tới, nhìn ngoài cổng như một trái chiến trường, rồi nhìn vào bên trong hậu viện bụi bốc lên mù mịt, tiểu hầu gia bật cười, nói: - Tiểu săn năm nay quả nhiên có ý tứ!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]