- Tiểu tử, con gái của ta là đối tượng để ngươi bịa đặt nói đùa hay sao?
Lê Viên Sơn bày ra khuôn mặt sắt, không chút cảm tình nói.
Đỗ Anh Vũ giật mình một chút, hai con ngươi đảo như rang lạc, bản tính xu cát tịnh hung theo bản năng mà bùng phát, trong tích tắc lập tức nấp sau lưng Lê Nghi Phượng, chỉ nhô ra cái đầu nhỏ, manh manh sợ sệt nói:
- Nghi Phượng tỷ tỷ, cha ngươi hung ta...
- Cha...
Lê Nghi Phượng thì như gà mẹ che chở gà con bao bọc lấy Đỗ Anh Vũ, lườm một cái khiến Lê Viễn Sơn rụt đầu lại, phải cười làm hoà, Đỗ tiểu tử đứng sau mông đẹp nhìn thấy vậy thì che miệng cười khúc khích.
Muốn ỷ thế ép ta? Ha ha! Ngươi là phải bước qua xác Nghi Phượng của ta trước đã!!
Nhìn khuôn mặt đáng ăn đòn của Đỗ Anh Vũ lúc này, hiện tại Lê Viễn Sơn cũng là phần nào hiểu được tại sao Lý Dương Quân lại biệt khuất đến vậy.
Gián không cần đầu vẫn có thể sống.
Còn thằng nhãi con này thật sự có thể sống mà không cần mặt mũi mà.
Hắn đảo mắt một vòng, nghĩ nghĩ một chút rồi đột ngột thở dài, ngẩng đầu vọng thiên cảm thán nói:
- Haizz! Đáng tiếc! Chân Đăng sản lượng sắt có chút không đủ, có lẽ sang năm là không thể bán rẻ cho người ta được nữa rồi!!!
Lời nói không đầu không cuối của Lê Viễn Sơn người ngoài chẳng ai hiểu, thế nhưng rơi vào tai Đỗ Anh Vũ lại như tiếng sấm đinh tai nhức óc, hại hắn nhảy dựng lên.
Mẹ nó!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360652/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.