Phong Nhã Hiên đàn nhạc sáng đêm không ngủ chung quy cũng chỉ là một kiểu nói, dù sao sức người là có hạn, khi đến quá canh ba liền tàn tiệc.
Kiều Liễu Thanh cùng Phan An hai người về trung một gian phòng nghỉ, đương nhiên là không có “mặt hàng” nào theo kèm hai tên độc thân cẩu này cả.
Lý Dương Quang cùng Lý Dương Minh cũng rảo bước trở về khách phòng, ngày hôm nay xem như có thể khiến Tứ hoàng tử mở mang tầm mắt về độ chịu chi của đại gia tộc là như thế nào, không đến nỗi phú khả địch quốc thế nhưng quả thật mạnh về gạo bạo về tiền, đi được nửa đường, hắn giống như bỗng nhiên nhớ tới một chuyện liền quay sang tò mò hỏi:
- Đại ca, người nói Ngô Ứng Long tên kia một mình chi trả toàn bộ tiệc Yến, không vận dụng nguồn lực của Ngô gia là thật sao?
Lý Dương Quang nghe vậy thì khẽ gật đầu, mỉm cười nói:
- Kẻ này tuổi nhỏ đã dựa vào thân thế để đoạt lấy tiên cơ kinh doanh thu lời, 20 tuổi dựa vào sức bản thân mà tiến vào Hồng Hà Thương Hội, rồi từ đó một mực thu lấy lời nhuận cho đến nay, tài sản của hắn là một con số khổng lồ, vậy nên việc hắn vung tiền tổ chức một buổi tiệc Yến như thế này là hết sức bình thường, chút tiền lẻ mà thôi, ha ha, vừa mua danh chuộc tiếng, vừa có cơ hội kết giao quan hệ, nói là chúc mừng nhị đệ hắn chúng tuyển cử thế nhưng ngươi nhìn xem, từ đầu đến cuối đều không cần em trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360649/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.