Chương trước
Chương sau
Đầu tháng 12, Đông Chí.
Mùa đông năm nay đến muộn, thế nhưng cảm giác lạnh giá hơn mọi năm.
Tại Minh Nguyệt Biệt Viện tiền sảnh, Lý Kế Nguyên một thân hồng y tươi tắn đang cùng một hắc y lão nhân ngồi trên tràng kỷ đánh cờ.
Hai người giao phong kỳ đạo đã lâu, sắp sửa đến hồi hạ bàn thu quan, lão nhân áo đen nâng quân cờ đen trong tay lên, điệu bộ có chút ngập ngừng, nâng lên rồi hạ xuống, muốn đánh lại thôi.
Quá nửa ngày, lão ta có chút ngại ngùng, liếc liếc nhìn Lý Kế Nguyên, bày ra trương mặt mo nói:
- Lý huynh, hay là đánh lại...
Lý Kế Nguyên vuốt ve chỏm râu bạc, bày ra dáng vẻ tự đắc, giọng điệu khiêu khích đáp lại:
- Ngươi nói thử xem?
Hắc y lão nhân thở dài, thuận tay vòng ra sau lưng, đấm đấm cái lưng eo một hồi, thở dài mà nói:
- Ài! Già cả rồi, lẩm cẩm, cờ đạo đã không còn theo kịp người...
Nghe đến đây, Lý Kế Nguyên thiếu chút nữa không nén được xúc động muốn lật bàn đánh người.
Xin nhờ, xét về tuổi tác ta còn lớn hơn ngươi có được không?
Đánh kém thì cứ nhận ra đánh kém đi! Còn bày đặt...
Ngoài cửa, một trận Hàn phong thổi đến mang theo hàn ý bủa vây tứ phía, hắc y lão nhân cảm thấy mu bàn chân mình lạnh toát, không khỏi rùng mình một cái.
Lý Kế Nguyên lắc đầu cười người bạn già này, ngay lập tức ra lệnh cho hạ nhân mang chậu than mới lên, bản thân thì thu cờ, miệng đều đều nói:
- Ta thật không nghĩ lần này ngươi lại trở về... ngươi đâu phải là kẻ quyến luyến quyền thế, cớ sao lại vậy?
Hắc y lão nhân cũng nở nụ cười khổ, khẽ than thở:
- Nghĩa nữ có lời, lại đích thân xuất cung tới gặp, haizz, tấm xương già ta không thể nào không động thân được!
“Thần Phi? Vậy là ý tứ của Bệ Hạ rồi?!” Lão Lý nheo mắt nghĩ thầm.
Giống như hiểu ông bạn mình nghĩ gì, hắc y lão nhân khẽ gật gù, ánh mắt già nua nhìn ra phía ngoài cửa sổ, phương hướng chiếu thẳng đến Hoàng Cung, miệng nói khẽ:
- Ta trước kia đã nói rồi, hắn vẫn là quá mức cố chấp, hiện tại mọi chuyện rối như tơ vò lại muốn lão Trần ta trở về giúp hắn dọn rác, mà nực cười ở chỗ ta cuối cùng vẫn là trở về cho hắn! Đúng là nghiệp chướng.
Lý Kế Nguyên trầm mặc không nói, dù sao cái người là lão nhân này ám chỉ cũng là bậc quân vương đứng đầu một nước, thật không tiện bàn luận, miệng lão Lý khẽ mỉm cười, hoà nhã mà nói:
- Ngươi chung quy là lão trụ quốc, là Thái Sư thượng quan đầu triều, hiện tại đang lúc mọi việc mẫn cảm, ngươi không trở lại thì có thể là ai.
- Thượng quan đầu triều? Lão trụ quốc? Ha ha! - Lão nhân kia lắc đầu cười tự giễu một phen, giọng có phần phẫn nộ, có phần bi ai nói:
- Lão Lý, ta là loại người thèm khát cái danh tiếng đấy sao? Ngươi thật sự nghĩ Bệ Hạ gọi ta trở về là vì đã nghĩ thông suốt, muốn dựa vào bộ xương già này một lần nữa sao? Ha ha, hoàn toàn sai, hắn lúc này chỉ cần một người có thể trấn trụ các phe thế lực, không còn cách nào khác mới lôi món đồ cổ lỗ sĩ là ta trở về!!!
Ách!
Ta chỉ đơn thuần muốn nói chuyện phiếm, không nhất thiết phải phản ứng mạnh như vậy chứ?
Lý Kế Nguyên có phần chột dạ, quyết định không nói nữa, để lão nhân này có thể bớt đi hỏa khí, sớm bình tĩnh lại, lão hiện tại đã cao tuổi, nhỡ đâu lăn ra chết ở đây thì phiền to.
Hắc y lão nhân nói một trận tràng giang đại hải xong thì thở hồn hển, đợi một lúc sau mới bình phục trở lại, thoáng có chút ngại ngùng vì bản thân thất thố, sau là u sầu ủ rũ nói:
— QUẢNG CÁO —
- Lão Thái Sư ra đi để lại trọng trách cho ta... Trần Độ ta xưa này chưa từng quên, thế nhưng Bệ Hạ... hắn cùng ta không hợp, thật sự là lực bất tòng tâm...
Đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, hắc y lão nhân tên Trần Độ ánh mắt sáng lên, nhìn về phía Lý Kế Nguyên, có phần bộp chộp mà nói:
- Lý huynh, ta nói... hay là ngươi cũng trở về đi, trong triều vị trí Thái Uý vẫn còn thiếu, chỉ cần ngươi....
- Ngưng! - Lão Lý nghe thấy lời lão Trần phát ra liền sợ hết hồn, lập tức xua tay ngăn cản, ho khan một tiếng rồi chậm rãi nói:
- Lão Trần, Lý Kế Nguyên ta rời triều đã lâu, nay đã đến lúc xé chiều, chỉ muốn điền viên tại một góc, hưởng lạc thú tuổi già, chuyện này không cần nhắc tới nữa...
Lời nói nhẹ nhưng ý tứ thể hiện của Lý Kế Nguyên thì vô cùng cương quyết, khiến cho hắc y lão nhân bộ dạng từ hận rèn sắt không kịp chuyển thành nguội lạnh như tro tàn trong một nốt nhạc, cả người cô đơn tiêu điều, lão lại than thở:
- Người thuộc thế hệ chúng ta đều đã đi hết, Lão Thái Uý cũng vậy, Lão Thái Sư cũng vậy... ngươi lại không muốn về, rốt cuộc cũng chỉ còn mình ta đứng đó ôm khư khư lấy cái lá cờ cũ kĩ này.
Lý Kế Nguyên nghe vậy cũng nín không nổi cảm xúc trầm buồn, ngày xưa khi cả hai còn là thanh niên thì giống như một đôi oan gia địch thủ, cả ngày thay lão đại của mình ra mặt hò hét, hô lão đại ta là lợi hại nhất...

Đối với Lý Kế Nguyên tự nhiên Lão Thái Uý Lý Thường Kiệt chính là thần tượng, còn với lão nhân Trần Độ này thì Lão Thái Sư Lý Đạo Thành mới thực sự là số một.
Miệng lưỡi tranh đấu cả một đời, hiện tại nhìn lại thì giống như chuyện trà dư tửu hậu, những câu chuyện phiếm khi về già.
Đứng là cảnh còn người mất, thương Hải tang điền mà.
Trần Độ lão nhân xuất thân Trần gia, thuộc hàng thanh lưu nhưng lại không phải thế tộc, hậu nhân của Tướng Quốc Trần Cảo, môn sinh của Thái Sư Lý Đạo Thành, sau khi Lê Văn Thịnh xuống đài, lão Trần ngồi tại vị trí Thái Sư đến nay ngót nghét hơn hai mươi năm.
Trong đó mười năm tại triều, mười năm sau thì một mực cáo lão hồi hương.
Chính vào lúc cái tên Trần Độ đã mở nhạt trong tâm trí mọi người ở kinh thành thì lão nhân này lại giống như đội mồ sống dậy, trở về triều đình trước con mắt ngỡ ngàng của tất cả.
Chỉ duy Lý Kế Nguyên biết Trần Độ là thân bất do kỉ cùng với bên trong nội tâm lão vẫn còn chút gì đó để hi vọng.
Haizz! Lão cố chấp!
Lão Lý nhủ thầm, trầm ngâm một hồi, rồi đột nhiên nói:
- Nghe đâu lần này lão Đoàn cũng về, ngươi có thể từ chỗ lão tham vấn một chút cũng không tệ.
- Đoàn Văn Khâm? - Trần Độ nhướn mày một cái, nhưng rất nhanh lắc đầu.
- Lão ô quy này cả đời chỉ biết bo bo giữ mình, không thể trông cậy vào được...
Trận Độ lại nhớ tới một người, lập tức hướng về Lý Kế Nguyên hỏi thăm:
- Tông Đản cái tên này thì sao? Hắn hiện tại đang ở đâu?!
Hình tượng một lão già trọc lóc cả ngày nhăn nhở lập tức hiện lên trong đầu Lý Kế Nguyên, khiến lão Lý rùng mình một cái, rất nhanh lắc đầu, nhàn nhạt đáp:
- Tông Đản con hàng này người không phải không rõ, không thể trông cậy vào được.
- Uhm! Đúng vậy! - Trần Đỗ lão nhân cũng lập tức tán đồng, thầm nghĩ bản thân mình thật lẩm cẩm, phải tuyệt vọng đến đâu mới phải nhờ cậy cái tên bắng nhắng này chứ?
Haizzz.
Cửa phòng lúc này từ từ mở ra, hạ nhân mang theo chậu than tiến vào, cẩn thận từng ly từng tí đặt vào bên trong kệ.
Hai lão nhân hướng mắt nhìn sang, cảm nhận căn phòng từ từ được sưởi ấm, mỗi người lại ẩn ẩn có nhưng suy nghĩ riêng tư khác biết.
Than Hồng... Tàn Hồng... — QUẢNG CÁO —
Nhìn thấy đống than này, Lý Kế Nguyên tự nhiên nhớ đến người mang chúng đến chỗ mình, nhịn không nổi bật cười, lão hướng về Trần Độ, ra vẻ thần bí nói:
- Lão Trần, kỳ thật có một kẻ thú vị, lần này ta muốn giới thiệu cho ngươi.
- Ồ! Là kẻ nào? - Trần Độ cũng tò mò.
- Tàn Hồng Doanh Tân thiếu soái.
...
Cùng thời điểm.
Qua gần nửa tháng lênh đênh, Đỗ Anh Vũ đoàn người đã tiến về đến Luy Lâu phủ Thiên Đức.
Theo ước tính hẳn chưa đến 3 ngày nữa sẽ về đến Kinh Thành.
Luy Lâu giáp ranh bởi hai sông lớn là sông Dâu cùng sông Thiên Đức, Bắc ngạn giáp Phú Lương, Hà Bắc, Đông giáp Hồng Châu, Nam lại liền kề ngay Khoái Châu cùng Kinh Thành, là trung tâm của Đồng Bằng Bắc Bộ, điểm giao thương giữa các vùng lớn nên không cần phải nói về độ sầm uất tại nơi này.
Trước kia Sĩ Nhiếp đặt Luy Lâu làm thủ phủ, sau có Lý Khuê chọn làm căn cứ địa, có thể nói Luy Lâu mang một lịch sử lâu đời, về cả văn hoá lẫn kinh tế đều dẫn đầu cả nước.
Thuyền của Đỗ Anh Vũ du đãng suốt nửa tháng trời, hiện tại là lúc cần tiếp tế vật phẩm cũng như tiện thể giao thương trao đổi hàng hoá, thọ lễ của Bệ Hạ cũng còn gần nửa tháng nữa mới tới nên lúc này bọn hắn không việc gì phải vội, theo lệnh của họ Đỗ, Trần Kình sai phái đám thuyền phu nhanh chóng tìm chỗ neo đậu cho thuyền cập bến.
Đỗ Anh Vũ bộ dạng cà nhắc đi ra giữa thuyền, nhìn quang cảnh Luy Lâu Thành hiện ra trước mắt, nội tâm hắn kì thật cũng chẳng có mấy hứng thú hay chờ mong gì, căn bản là quá lười, không muốn đi khám phá, nếu không phải một thân xúng xính áo bông nhỏ Lý An Bình đứng bên cạnh mài mài hàm răng mèo của nàng, uy bức lợi dụ thúc đít thì hắn chết cũng không đi ra khỏi khoang thuyền.
Tên Hồng Bào Thái Giám họ Đàm cũng có mặt tại trên thân thuyền, vừa thấy Đỗ Anh Vũ liền hừ lạnh, âm dương quái khí nói:
- Đỗ công tử là có ý gì vậy? Hiện tại là lúc nào? Chúng ta có thời gian để đi du lịch sao?
Đỗ Anh Vũ khuôn mặt tươi cười nhìn lại chỗ hắn, thoải mái gật đầu, nói:
- Đàm Tổng Quản, chúng ta có...
Nói xong liền mặc kệ hắn, dắt tay tiểu Bình Tử bước xuống thuyền.
Tên thái giám thẹn quá hoá giận, cả người run rẩy, chỉ tay về phía họ Đỗ, quát tháo:

- Nhóc con, ngươi đây là coi thường mệnh lệnh của Bệ Hạ ư?!
Đỗ Anh Vũ khựng người, vỗ tay cái đét, một mặt niềm nở quay đầu lại nói:
- Đàm Tổng Quản... Kinh thành cách chúng ta không xa, hay là để ta thuê xe cho ngài về kinh cáo ta lên Bệ Hạ? Thế nào?
- Ngươi...
- À! Còn nữa! - Đỗ Anh Vũ nheo mắt, con ngươi phát ra hàn Quang lạnh lẽo, nhìn tên thái giám, chậm rãi nói:
- Lần sau nói chuyện với ta đừng có chỉ tay, ta không ngại việc để cơ thể ngươi khuyết thêm một thứ nữa đâu! Nhớ lấy lời này!
Dứt câu, Đỗ Anh Vũ mang theo Lý An Bình cùng Dương Đoan Hoa đùng đùng rời đi, bỏ lại tên thái giám giận đến tím tái mặt mày.
Vừa lúc họ Đỗ mang người đi, Đỗ Anh Hào mang theo tiếu dung tiến về chỗ gã thái giám, bộ dạng cẩn trọng chắp tay hướng về, nói:
- Đàm Tổng Đàm, tiểu đệ tuổi nhỏ nông cạn, đồng ngôn vô kỵ, mong đại nhân đừng chấp hắn... tiểu tử Đỗ Anh Hào ở đây thay hắn xin thỉnh tội với ngài.
Gã thái giám liếc xéo sang chỗ Đỗ Anh Hào, không cho họ Đỗ sắc mặt dễ nhìn, hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi, một lời đáp cũng không muốn nói, vừa đi vừa đá thúng đụng nia, quát tháo đám người dưới như thể trút giận.
— QUẢNG CÁO —
Bị người coi nhẹ khiến Đỗ Anh Hào có phần hụt hẫng lúng túng, đôi tay hắn vẫn chấp chưởng phía trước, che đi một nửa khuôn mặt lạnh tanh cùng đôi mắt như độc xà nhìn chằm chằm, nội tâm khẽ chửi một tiếng
“Tên quan hoạn chết tiệt...”
Phía bên dưới, khi vừa với nhập thành, Đỗ Anh Vũ xem như được mở rộng tầm mắt, Luy Lâu thành đông tây mười dặm, nam Bắc bảy tám dặm, từ đường lớn cho tới ngõ nhỏ, nơi nào cũng có cửa rộng nhà cao. Trên khu phố người đi tấp nập, quần áo sang trọng ngăn nắp, xe bò nối tiếp, cứ cách mười trương lại có một cỗ.
Lý An Bình có chút bất ngờ, quay sang chỗ Đỗ Anh Vũ, ngơ ngác nói:
- A Vũ, nơi này so với kinh thành cũng không kém a!
Đỗ Anh Vũ miệng bật cười, vuốt vuốt đầu nàng, nói:
- Xin nhờ, ngươi là công chúa, đừng tỏ vẻ như một cô nàng thôn quê mới lên tỉnh như vậy.
Luy Lâu sầm uất Đỗ Anh Vũ công nhận, nhưng đối với một kẻ đã trải qua thời hiện đại, nơi có cao ốc thành rừng, đèn xe chói loá thì chút phồn hoa này hắn không để vào mắt.
Không, phải nói là thời điểm hiện tại khắp thế giới sợ rằng chẳng có nơi nào có thể khiến hắn choáng ngợp được cả.
Lý An Bình thấy tên này không hưởng ứng mình liền phụng phịu bĩu môi, quay ngoắt đi chỗ khác.
Đỗ Anh Vũ thấy vậy liền cười khổ, nghĩ :”cô nàng này lại bắt đầu rồi đấy?”
“Dạo này chẳng hiểu ăn phải cái gì mà động tí lại dỗi!”
Đương lúc chuẩn bị dỗ dành nàng một phen thì từ bên tai hắn đột ngột có một giọng nam tử ngang tàng vọng đến:
- Tiểu tử, nữ nhân bên cạnh ngươi không tệ, bán cho ta thế nào?
Đỗ tiểu tử thoáng giật mình, quay đầu nhìn sang, chẳng hiểu từ lúc nào đã có một đám quần là áo lượt từ đâu xuất hiện, mà cầm đầu là một tên thanh niên trẻ tuổi, khoảng 20, thân mặc áo lụa vàng nhạt thêu kim hoa, đầu đội Ngọc quan mã não, dùng ánh mắt xâm thực nhìn về phía tiểu Bình Tử.
- Ngươi đang nói chuyện với ta? - Đỗ Anh Vũ chỉ vào bản thân hỏi lại:
Hoàng y thanh niên gật đầu, ngạo nghễ nói:
- Không sai, ta nói nữ nhân bên cạnh ngươi ta rất thưởng thức, ra giá đi!
Đỗ Anh Vũ sửng sốt một hồi, sau thì bật cười, bày ra khuôn mặt ngây thơ vô hại, đầu ngoảnh sang bên trái, nhìn một đầu tóc ngắn Dương Đoan Hoa đang lười biếng đứng đó, manh manh nói:
- Hoa tỷ, có người coi trọng ngươi kìa, chúc mừng nha.
- Ta không nói... à ừm, cô nàng này cùng được, cả hai người đẹp Ngô Luân ta bao hết! - Gã thanh niên liếc sang chỗ họ Dương, bị nét Anh khí cùng dung mạo đẹp đẽ của nàng khiến cho shock nhẹ, không giấu được thèm thuồng mà liếm láp bờ môi.
Đỗ Anh Vũ thì dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật để nhìn gã thanh niên này, nhịn không nổi lét lút nâng lên ngón cái.
Tráng Sĩ, một đường đi tốt.
Dương Đoan Hoa thay đối phương vậy mà có ý tưởng với mình cũng nhoẻn cười, ỏn ẻn nhìn gã thanh niên đáp:
- Đại quan nhân, vậy ngươi định giá ta bao nhiêu đây?
...
*Phủ Thiên Đức hiện là Bắc Ninh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.