“Khởi giá!” Tiếng thị vệ bốn phía oanh động, lùm xùm trôi qua, Phụng Liễn lại được nâng lên, đoàn người chuẩn bị tiến vào bên trong khu nội thành. - Đợi chút đã! Đột nhiên, bên trong liễn có tiếng nam hài manh động vang vọng ra kêu ngừng khiến mọi người ngạc nhiên, tiếp sau là tiếng xùm lùm giống như trẻ con tranh luận, ngưng lại một chút rồi cuối cùng là giọng của tiểu công chúa gọi vọng ra bên ngoài: - Truyền Đại Học Sĩ Quách Ngọc Như cùng Hữu Kim Ngô Vệ Tướng Dương Đoan Hoa tới cho bổn cung! - Tuân lệnh công chúa! Ngay lập tức, tiểu thị nữ bên ngoài nhận lệnh, truyền tin tới cho Quách, Dương hai nữ tiến tới. Phía bên trong, Lý An Bình chu môi phồng má, lườm nguýt đang làm mặt vô tội Đỗ Anh Vũ, có chút mất hứng nói: - Như thế này đã vừa lòng ngươi chưa? Đỗ Anh Vũ hề hề cười gật đầu, nhìn khuôn mặt tiểu công chúa lúc này tựa như trái đào nhỏ chín mọng, hồng hào đáng yêu, Đỗ tiểu tử không kìm được thuận tay gảy gảy cái mũi nhỏ của nàng, ôn nhu cười nói: - Danh tiếng của người mới là quan trọng nhất, chúng ta thời gian còn dài, không nhất thiết phải sốt sắng vội vàng... - Ngươi nói ai sốt sắng vội vàng?!!! - Lý An Bình trợn mắt nhìn lại, cao giọng chối đây đẩy. Thấy tiểu nữ nhân da mặt mỏng, quả quyết không nhận, Đỗ Anh Vũ chỉ có thể cười ngu ngơ rồi tự chỉ vào bản thân nói: - Là ta, là ta sốt sắng vội vàng, dĩ nhiên không phải ngươi, chắc chắn không phải là ngươi rồi ha ha! - Ngươi... đi chết cho bổn cung!!! Mặc cho họ Đỗ có “thành khẩn” nhận tội thế nhưng vẫn là chậm, ngay tức khắc phải chịu qua da thịt trừng phạt, tội chết có thể tha nhưng tội sống thì không thể bỏ qua, Đỗ tiểu tử bất ngờ bị tiểu mĩ nhân lao tới cấu véo kêu la oai oái. “Ách! Ta sai rồi! Cầu buông tha!” “Không tha!!” “Ây, đừng cắn chỗ đó!!” “....” “Khụ khụ!!” Chỉ đến khi phía bên ngoài phát ra tiếng ho khan thì đôi bạn trẻ này mới giật mình, lập tức ngưng nô đùa, tách nhau ra mỗi người trở về ngồi một góc, khuôn mặt tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì cả... Chỉ là dấu vết hàm răng in trên cổ họ Đỗ thì còn lâu mới hết. - Quách Ngọc Như/ Dương Đoan Hoa tham kiến Trưởng công chúa! Hai nữ nhân bên ngoài khẽ liếc mắt nhìn nhau, xong thì cúi đầu đồng thanh nói: Tại bên trong, Lý An Bình kiểm tra lại phục trang một hồi, thấy không có vấn đề thì khẽ hắng giọng, chỉnh lại tông giọng từ tốn, nói: - Quách lão sư cùng Dương tướng quân đã lâu không gặp, mới hai vị lên đây cùng bản cung trò chuyện. - Vâng, thưa công chúa!!! Đứng phía đằng xa, chứng kiến Quách Ngọc Như cùng Dương Đoan Hoa lần lượt bước vào bên trong đại liễn, lão Nội thị thoáng mỉm cười, gật gù hài lòng. — QUẢNG CÁO —
Kể cả khi Đỗ Anh Vũ hắn chỉ là một tiểu nam hài đi chăng nữa thì việc để công chúa đơn độc cùng người cũng là chuyện không hay. Dư luận tam sao thất bản, truyền miệng ra ngoài chỉ e sẽ có nhiều biến thể không đứng đắn tổn hại danh dự, thế nhưng nếu có thêm Quách Ngọc Như cùng Dương Đoan Hoa thì lại mà một vấn đề khác. Bốn người chung một chỗ, trong đó còn có hai nữ nhân trưởng thành, trí óc có bã đậu đến đâu cùng khó có thể tưởng tượng là chuyện xấu được. Bọn họ thì có thể làm gì? Ngồi đánh bài sao? “Giá!” Một tiếng kêu lên, đám nam nhân hùng dũng một lần nữa nâng lên đại liễn, lần này trọng lượng tăng mạnh khiến bọn hắn phải dùng sức hơn rất nhiều. Lần này khởi giá là thật, có Mâu Du Đô bên ngoài mở đường, đoàn người theo đó mà tiến thẳng vào bên trong thành. Kì thực tốc độ di chuyển của không phải quá nhanh, đoàn người thong thả đi như thể diễu hành, phô trương thanh thế để cho dân chúng ngưỡng vọng, thế những vẫn không quên sắp xếp binh lính tại hai bên đường để ngăn không cho bất cứ kẻ nào có thể tiến lại gần xa giá. Thành Yên Hưng từ trên cao nhìn xuống có thể dễ dàng nhìn thấy kết cấu là hình lục giác, chính xác là một khối hình chữ nhật cùng một khối hình thang xếp chồng lên. Khối hình thang thì nằm ở phía cổng vào thành, ba mặt hình thang bao gồm ba cửa lớn là Tả môn, Hữu môn cùng Trung môn, trong đó Trung môn lớn nhất. Bình thường cả ba đều được mở rộng cho dân chúng có thể dễ dàng ra vào thành, thế nhưng Trung môn hôm nay do phải dùng để để tiếp đón sứ thần, vậy nên người dân muốn vào trong thành chỉ có thể đi bằng hai cửa còn lại. Đỗ Anh Vũ dùng khu vực này chủ yếu để phục vụ cho việc đồn gác, nông nghiệp cũng như xây dựng. Cụ thể đây chính là nơi quân sĩ tại Yên Hưng được phân đất, thực thi chính sách “Ngụ binh ư nông”. Con đường lớn từ cả ba cánh cổng đều sẽ dẫn đến một khu quảng trường, tại đây bình thường sẽ có chợ đầu mối, thế nhưng hôm nay tạm thời bị dẹp đi, dọn đường thông thoáng cho đoàn sứ thần dễ dàng tiến vào. Từ quảng tường đó sẽ liên thông một con đường lớn trải xi măng đến thẳng phía bên trong nội thành, Đỗ Anh Vũ nơi đó cho xây dựng miếu thờ, gọi là Miếu Thành Hoàng. Miếu Thành Hoàng bình thường dùng để thờ phụng người xây dựng lên làng, huyện hay thành trì mới đó, Đỗ Anh Vũ hắn tự nhiên không có hứng thú với việc tự thờ phụng chính bản thân mình, đối tượng hắn chọn thờ phụng là Ngô Vương Ngô Quyền. Việc chọn Ngô Vương làm thành hoàng Đỗ Anh Vũ đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định, dù sao giai thoại về Ngô Quyền cắm cọc tại Bạch Đằng để lại cho hắn ấn tượng rất sâu, nơi này lại nằm liền kề ngay sông Bạch Đằng thì không thể phủ hợp được nữa, thế nên hiện tại có cơ hội hắn liền xây miếu dựng tượng, bên cạnh lập bia, khắc ghi lại công lao chiến tích, để cho người dân lân cận cũng như du khách gần xa tới đây có thể thắp hương kính viếng. Tạm coi như là một chút chuyện nhỏ trong khả năng hắn có thể làm cho bậc tiền nhân đi. Bên trong Phụng Liễn diện tích khá lớn, thừa đủ cho 7-8 người ngồi lại, nhớ đó Đỗ Anh Vũ hoàn toàn có thể thoái mái mà nằm ngửa ra, khoanh chân chữ ngũ nằm rùng đùi, đầu gối lên tay, bộ dạng thảnh thơi, ngửi ngửi mùi hương khác biệt từ ba nữ nhân bên trong mang lại. Dương Đoan Hoa mùi hoa hồng, Quách Ngọc Như mùi thanh liên, con tiểu công chúa chính là mùi lưu ly. Uhm! Qua nhiên là ba khách hàng trung thành của hãng xà bông Tây Xưởng có khác!! Nhìn bộ dạng cà chớn của tên này, Quách cô cô cũng đã sớm cạn lời, chán chẳng thèm nói, nàng lại tập trung về phía bộ dạng đoan trang Lý An Bình, ánh mắt nhu nhược dịu dàng như nước, tràn ngập mẫu tính hiền nương, mỉm cười nói: - Trưởng công chúa một năm không gặp, đã trưởng thành thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi, thật không biết ai có diễm phúc được trở thành phò mã gia đây? Lý An Bình nghe thấy thì xấu hổ, ngồi khoanh gối cúi đầu, ánh mắt lơ đãng liếc qua tên nhóc con đang nằm ngửa, thấy hắn hoàn toàn không phản ứng liền bực mình thầm mắng, rồi rất nhanh đảo lại về phía Quách Ngọc Như, cười duyên đáp: - Lão sư người đừng trêu trọc ta nữa, Bình nhi còn bé, không nghĩ tới chuyện này, hơn nữa so với lão sư Bình nhi con kém xa lắm!!! Hai nữ lâu ngày không gặp, xúm đầu líu lo trò chuyện, bỏ lại Dương nữ tướng quân một mình một góc có chút mất tự nhiên, tựa như người thừa, làm nàng có chút bực bội, liếc sang chỗ thằng nhóc họ Đỗ, duỗi chân đạp hắn một cái, khẽ hầm hè nói: — QUẢNG CÁO —
- Tiểu Quỷ, gọi ta lên đây là ý của ngươi phải không? Đỗ Anh Vũ đang năm thì bất ngờ bị tập kích đau điếng, xuýt xoa kêu a ui một tiếng, tay nhỏ xoa xoa mạn sườn, thầm chửi “nữ nhân lực điền ra chân thật ác...” thế nhưng ngoài mặt vẫn phải cố gượng cười, nói: - Ta biết thế nào hai người kia cũng thế, vậy nên gọi Hoa tỷ lên đây giúp ta giải sầu... Nói được nửa cầu thì Đỗ tiểu công tử lập tức thấy gai xương sống, nhìn Dương Đoan Hoa khuôn mặt bất thiện, đay nghiến hàm răng, bộ dạng sắp sửa đánh người thì họ Đỗ mới nhận ra mình dùng sai từ, vội vàng chữa cháy, nói: - Đừng động thủ, ta sai rồi, là ta giúp Hoa tỷ giải sầu mới phải!!! Họ Dương dường như vẫn không buông tha, mặc cho Đỗ Anh Vũ cố gắng kéo ra khoảng cách thế nhưng trong cái không gian hẹp này hắn chạy đâu cho thoát, nàng thuận tay thì ra túm lấy cổ áo, xách cổ kéo hắn lại gần, gầm ghè nói: - Nói đi tiểu tử, ngươi... là muốn giúp ta giải sầu như thế nào? - Kể... kể chuyện xưa thì như thế nào? - Đỗ Anh Vũ bị khí tráng của nàng đè ép, chớp chớp đôi mắt ta vẻ hồn nhiên vô tội, lắp bắp nói: Dương Đoan Hoa ngẫm nghĩ một chút, khoé miếng nữ nhân từ từ cong lên, buông tay thả hắn ra, bá đạo đáp: - Được! Nói trước kể không hay đừng trách ta đánh ngươi... - Hay, chắc chắn hay! - Đỗ Anh Vũ gật đầu ngay tắp lự. Ngồi ở bên cạnh, Lý An Bình cùng Quách Ngọc Như cũng bị hai người gây động tĩnh mà chú ta quay sang, lại biết Đỗ Anh Vũ muôn kể chuyện thì đều ngưng nói chuyện, vểnh tai lên lắng nghe: - Truyện kêu “Thảo lão....” khụ khụ, nhầm, được rồi, tiện đi qua Miếu Ngô Vương, vậy liền kể chuyện Ngô Vương đánh Nam Hán đi! - Khoảng 200 năm về trước, trong bối cảnh phương Bắc là thời Mạt Đường, Đại Việt chúng ta hiện tại vẫn là thuộc về Tĩnh Hải Quân, tại Đường Lâm có một vị Châu Mục họ Ngô tên Mân, đương nhiên chuyện không phải kể về ông ta, vào năm Đinh Tỵ, Đường Mân có nhi tử chào đời, kì lân kẻ chỗ kẻ này vừa sinh liền mang dị tượng, hào Quang lần toả, có ba con thủy giao vờn quanh, nhập vào thể nội tạo thành ba vết chu sa điểm sau lưng, đứa trẻ lập tức bừng tỉnh, trước sự kinh ngạc của phụ thân mà cao giọng hô “thiên đạo hiện nay ai chấp chưởng!”.... - Tầm bậy tầm bạ! Không có phép biên loạn thái cô phụ của ta! - Dương Đoan Hoa lập tức gõ đầu họ Đỗ, khẽ nhíu mày. Nàng là xuất thân Dương thị, mà tổ tiên họ Dương của nàng trước kia cũng Ngô Vương là có quan hệ chuyện này ai cũng biết. Thái Tổ phụ Dương Đình Nghệ của nàng là nhạc phụ của Ngô Quyền, tổ phụ Dương Tam Kha sau cướp đoạt giang sơn của họ Ngô, tất cả phía sau đều có bàn tay của Dương gia thúc đẩy, vậy nên hiểu biết về vấn đề này Dương Đoan Hoa so với Đỗ Anh Vũ chỉ hơn chứ không kém. Đỗ Anh Vũ đương nhiên cũng chú ý điểm này, vậy nên chỉ qua loa một chút chứ không có động chạm tới qua sâu, sau thì dựa vào trí nhớ về những thứ tiền kiếp đã được học trên sách vở báo đài, cọng thêm một chút gia vị mắm muối để tường thuật lại trận đại chiến kinh điển trên sông Bạch Đằng năm đó. Gọi là kể chuyện nhưng lại giống như bàn việc binh, kết hợp với nhưng kiến thức học được ở kiếp này để bàn về chiến thuật của người xưa, Đỗ Anh Vũ tấm tắc ngợi khen Ngô Vương trí dũng song toàn. Mà nhắc đến binh thư thì Dương Đoan Hoa lập tức cũng sinh hứng thú, cũng hùa vào nói. Hai người mỗi kẽ một câu, chồng chéo đan xen giông như vẽ lại bức tranh chiến sự nắm đó. Cắm cọc trên trong sông, lợi dụng thủy triều phá địch chính là chiến thuật kinh điển, không chỉ trong toàn bộ lịch sử Đại Việt mà kể cả trên toàn thế giới cũng hiếm có chiến thuật nào thú vị như vậy. Ngồi tại một bên nghe lỏm, Lý An Bình bị hình tượng vĩ nhân của Ngô Vương do Đỗ Anh Vũ khắc họa ra mê hoặc, thiếu nữ không tự chủ dơ lên nắm đấm, cảm thấy anh hùng trên đời là phải như vậy, nàng lập tức hứng thú nói: - Đỗ Anh Vũ, chúng ta vào Miếu đi, ta muốn thăm viếng Ngô Vương. Đỗ Anh Vũ lưng tựa mạn liễn, liếc mắt ra ngoài thấy đã là giữa trưa, cả người uể oải xua tay hồi đáp: - Để lúc khác đi, trở về dùng bữa đã, ngươi không đói bụng sao? Không nhắc thì không sao, vừa nhắc đến thì cái bụng lép của nàng lại sôi lên ùng ục, khiến tiểu công chúa đỏ mặt xấu hổ, bẽn lẽn cúi đầu: - Đói a...! — QUẢNG CÁO —
Biểu lộ đáng yêu khiến ai nấy nhìn thấy cũng phải mỉm cười, nàng luôn vậy, xuất thân quý giá cùng điệu bộ lạnh nhạt khiến người ra nghĩ là khó gần, chỉ đến khí tháo ra được lớp ngụy trang với vỡ lẽ Lý An Bình thơ ngây khả ái đén nhường nào. Không thể không nói một năm không gặp, tiểu công chúa trỗ mã, thân thể thay đổi, đường cong cũng rõ rệt, chỉ là tính nết y vẫn vậy, làm Đỗ tiểu tử không khỏi cảm thấy thân thuộc mà bật cười. Vẫn là bên ngoài lạnh nhạt, bên trong ngốc manh như trước. Nghĩ nghĩ một chút, Đỗ Anh Vũ thuận miệng hỏi: - Ngươi... tại sao lần này lại trở thành Bệ Hạ sứ giả rồi? Chẳng lẽ trong cung không có người sao mà lại để Trưởng công chúa đi làm việc này? Nhắc tới đây, Lý An Bình liền có chút mất hứng, ngập ngừng một chút rồi thở dài đáp: - Kỳ thật phụ hoàng là muốn ta là đến Phú Lương Dương Thị cùng Lạng Châu Thân thị truyền tin, đến gặp ngươi chỉ là tiện đường. Nghe Lý An Bình nói vậy, Đỗ Anh Vũ liền hiểu rõ, cùng không muốn đào bới thêm. Chỉ là trong nội tâm hắn có chút không thoải mái, ẩn ẩn mấy phần đắng chát... Số phận của các đời công chúa triều Lý xưa này vẫn vậy... Ha ha, đây là Bệ Hạ muốn sớm “chào hàng” sao?!! Lắc lắc cái đầu để không nghĩ ngợi linh tinh, Đỗ Anh Vũ làm ra vẻ bình thản, mỉm cười hỏi tiếp: - Ây đã! Bệ Hạ thật để là nỡ bỏ để một mình ngươi đi sao? Lý An Bình vội lắc đầu, khoa chân múa tay, hồn nhiên đáp: - Là... ta chủ động xin đi, hơn...hơn nữa trong Hoàng Thất phải đi không phải chỉ có mình ta, ngoài ra còn có Lý Dương Quân, Lý Dương Minh, hai người bọn hắn cũng phải đi nữa. Lý Dương Quân, Lý Dương Minh? Là Đại hoàng tử cùng Nhị Hoàng Tử sao? Nghe tiểu công chúa tiếp tục nói, Đỗ Anh Vũ liền hiểu ra Bệ Hạ lần này sắp đặt cho ba đứa nhóc này nhận tranh nhiệm đi sứ, Lý An Bình thì đi đến Phú Lương, Châu Lạng cùng Hải Đông ở Đông Bắc. Đại hoàng tử thì đi về phía nam, Nhị Hoàng tử thì ngược lên Tây Bắc. Ba người ba hướng, từ tháng 9 đã bắt đầu khởi hành. Hắc hắc, Bệ hạ sắp xếp lần này tình toán thật thú vị! Đỗ Anh Vũ rất nhanh nhận ra vấn đề, nhịn không nổi mỉm cười. Thành Khánh Hầu thế lực tại Tây Bắc thì Đại Hoàng tử ngược lại lại phải đi về phía nam, Nhị Hoàng tử có Nam phương Nguyễn Thị sau lưng lại phải lên Tây Bắc. Hai vị hoàng tử đi sứ lần này chẳng khác gì đưa thân vào miệng cọp, gần như trở thành con tin cho cả hai phe, ha ha, hẳn cả hai người đều sẽ có những trải nghiệm đáng nhớ. Đỗ Anh Vũ thân là Thái Tử Đảng, đối với chuyện này không có ý kiến hay phàn nàn, thuần tuý đứng ngoài xem cuộc vui là được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]