Chương trước
Chương sau
- Ngươi... không nhất thiết phải trở về sớm như vậy?
Đỗ Anh Vũ toàn thân áo trắng, thoái mái nằm dài tên bãi cỏ khô như không sợ bụi bẩn ảnh hưởng hình tượng, hắn dùng hai tay gối đầu, ngửa cổ nhìn ngắm đầu trời phía trên đàn từ từ chuyển màu, miệng ngậm một nhành cỏ, bộ dạng có mấy phần tự tại tiêu sái không màng sự đời.
Mà ở phía đối diện với bạch y tiểu công tử nhà họ Đỗ, Trần Kình toàn toàn áo vải bố màu đen, giáp trụ cũng mặc, đơn thuần xách đao đứng thủ ở đó, lúc nghe thấy lời bâng quơ của họ Đỗ cũng bạch nhiên, khi chắc chắn công tử đang nói chuyện với mình thì hắn mới gãi đầu, ngu ngơ cười.
Hôm trước vừa trở lại Đông Hải, Đỗ Anh Vũ đã cho Trần Kình một tuần nghỉ phép để trở về thăm nhà, dù sao nửa năm xa nhà, còn không cho lão Kình về thì lão bà hắn chạy theo người khác mất.
Nghĩ tên này đi ít nhất phải vài ngày, tiểu biệt thắng tân hôn mà, nào ngờ hắn chỉ đi một đêm liền đã trở lại, vẫn kịp giờ cho lễ truy điệu mới tài, Trần Kình như vậy làm Đỗ Anh Vũ cũng chẳ biết phải nói sao cho phải.
Mẹ kiếp, nếu kẻ khác hiểu lầm ta là ác bá thúc ép thuộc hạ thì tất cả đều là do ngươi.
Đỗ Anh Vũ bĩu môi nghĩ thầm.
Trần Kình tất nhiên không biết Đỗ Anh Vũ nghĩ vậy, hắn bộ dạng thật thà, có chút đơn thuần bàn đáp:
- Để công tử một mình, thuộc hạ không an tâm!
Đáp án này khiến Đỗ Anh Vũ có chút dở khóc dở cười.
Suốt quá trình lên Bắc, Trần Kình theo lệnh luôn một mình hành động mà không được đồng hành cùng Đỗ Anh Vũ, cái này khiến hắn trong suốt quãng thời gian đó không thể an tâm chút nào, sau lại nghe kể về những hung hiểm Đỗ Anh Vũ đã trải qua, hắn bản thân liền tự trách, thế nên khi vừa được trở lại bên cạnh công tử, lão Kình liền cứ nhựa vậy một mực không rời, kè kè đi bên cạnh.
Đỗ tiểu tử nhổ ra nhành cỏ đã nhào nát, mở miệng cười trừ, một bên vừa đứng lên phủi phủi bụi bẩn trên thân, một bên giọng đều đều hỏi han:
- Trần gia dạo này thế nào rồi?
Lời hỏi thăm có chút khách sáo, đến tai Trần Kình lại thành sự quan tâm, nhắc đến Trần gia, lão Kình lập tức hứng khởi hẳn lên, thao thao bất tuyệt khoe khoang một hồi.
Bố Hải Khẩu Trần thị danh tiếng không nhỏ, là hậu nhân của Bố Hải Khẩu Trần Lãm thời 12 sứ quân.
Đỗ Anh Vũ xuất thân Đỗ thị, đồng thời là hậu nhân của Đỗ Cảnh Công, cũng thuộc về 12 sứ quân năm ấy.
Việc Đỗ, Trần hai bên liên kết với nhau có thể xem như là tình cờ, thế nhưng có thể đi bên cạnh nhau lâu dài tất nhiên là cần không thiếu sự vun đắp.
Mặc cho Trần Kình là gia chủ Trần Gia thế nhưng họ Trần không phải chỉ có một mạch, vậy nên việc để bọn hắn rời đi vùng quê hương Tức Mặc mà đến Đông Hải lập nghiệp ban đầu vấp phải rất nhiều sự phản đối từ các chi mạch khác.
Kết cục rất đến phân nhánh, kẻ đi người ở.
Đỗ Anh Vũ mặc dù không hỏi nhưng hắn hiểu điều này, vậy nên ưu ái chọn một vùng đất tốt nhất cho những người họ Trần theo Trần Kình đến đây định cư, vùng này gọi là Đông Triều, Trần gia đến lập thôn, xưng là An Sinh.
Nửa năm trôi qua, An Sinh Thôn đồng hành cùng thành Yên Hưng phát triển mạnh mẽ, vùng này đất đai màu mỡ, lại gần cửa sông tiện cho ngư nghiệp cũng giao thông vận chuyển hàng hoá, vậy nên đám dân cư từ bốn phương tiến về Đông Hải thì có không ít người đã chọn thôn An Sinh là nơi cư trú.
Nam nhân họ Trần theo Trần Kình đa phần đều tham quân gia nhập Thánh Dực Vệ, vì Đỗ Anh Vũ bán mạng, vậy nên chút đền bù này Đỗ tiểu công tử cho là đáng giá, những lời hứa hẹn mà một năm trước dành cho bọn hắn trước lúc tuyển quân, Đỗ Anh Vũ hiện tại đều đã làm tròn.
Giàu sang thì khó, thế nhưng no đủ là Đỗ Anh Vũ có thể đảm bảo, so với cuộc sống làm thủy phỉ bắp bênh trước kia thì đã ổn định hơn rất nhiều.
Từ một nhóm lính đánh thuê mà Đỗ Anh Vũ phải dùng tiền bạc để mua chuộc lòng trung thành cho đến hiện tại đã trở thành lực lượng nòng cốt dưới trướng, Đỗ Anh Vũ nhiều lúc nghĩ lại cũng có chút khó có thể tin nổi mọi chuyện lại nhanh như thế.
Cái này công lao ban đầu phải kể đến xuất thân quá mức xuất chúng của Đỗ Anh Vũ.
Cứ coi như Trần Kình năm đó nhận ân Huệ tử Đỗ Anh Vũ đi, thế nhưng nếu không phải hắn là công tử Đỗ thị, không phải tương lai hắn là có cơ hội giúp Trần thị bước lên hàng thế tộc thì Trần Kình cùng lắm cũng chỉ có thể giúp đỡ hắn một chút, coi như là báo đáp ơn nghĩa chứ không bao giờ có chuyện mang cả gia tộc ra đánh cược như hiện tại.
Bản thân lý tưởng phát triển của Đỗ Anh Vũ cũng rõ ràng, rành mạch, thu hút nhân tài, đối với thuộc hạ thì hào phóng, quan trọng nhất Đỗ Anh Vũ hắn là kẻ không nói xuông, làm việc có tín dự.
Mặc kệ là hành thiện hay làm ác, Đỗ Anh Vũ vẫn là cả có quy tắc, không nóng lạnh bất thường, nói là sẽ làm.
Tất cả những thứ đó hợp lại mới có thể giúp Đỗ Anh Vũ chỉ trong hơn một năm xây dựng đã có nhiều lực lượng trung thành đến vậy, mà Trần Thị là điển hình ở trong đó.
Nếu cho hắn thời gian mười năm, hai mươi năm đây?
Đỗ Anh Vũ hồn nhiên suy nghĩ, ha ha bật cười, xong lại lắc đầu, cho là bản thân quá mức tự sướng rồi.
Cơm muốn ăn từng miếng, muốn làm lớn thì phải hiểu ẩn nhẫn.
Ta nhịn!
Trần Kình thấy công tử đột nhiên cười thì khuôn mặt liền lộ vẻ khó hiểu, hắn lúc này đang bẽn lẽn nói tới chuyện con trai hắn năm nay muốn đi học chữ, chuyện này thì buồn cười thế sao?
Thấy tên thuộc hạ vẻ mặt nghi hoặc, Đỗ Anh Vũ họ khan một tiếng chữa ngượng, xong rồi nói:
- E hèm, ngươi nói đến đâu rồi nhỉ?
- Thuộc hạ nói, tiểu tử ở nhà năm nay đã lên 6, thôn vừa mới thành lập không có giáo đường, thuộc hạ muốn xin công tử cho hắn vào thành học chữ.
Đỗ Anh Vũ ánh mắt sáng lên, gật gù nói:
- Tiểu Hấp Tử 6 tuổi rồi sao? Ừm, là nên đi học, thế nhưng Yên Hưng học phủ còn đang trong quá trình xây dựng, không tốt để vào học...
Trần Kình nghe vậy liền thất vọng, thế nhưng Đỗ Anh Vũ ngay tại chỗ cho hắn một liều thuốc an thần, hắn nói tiếp:
- Chi bằng để hắn đến Hồng Châu học phủ đi, tại nơi đó ta có thể sắp xếp cho hắn vào trường tốt nhất, học tử tiên sinh giỏi nhất, thế nào?
Lão Kình vui mừng quá đỗi, lập tức chắp tay cảm tạ liên hồi.
- Vạn sự xin nhờ cậy công tử!
Cha nào cũng muốn con trai mình thành rồng thành Phượng, dẫu có là tướng cướp thì cũng có ước mơ để con mình thi đỗ trạng nguyên.
“Tiểu Hấp Tử! Tương lại Trần thị có thể bước lên hàng thanh cao sĩ tộc hay không, cha già chỉ đành dựa hết vào ngươi!” Trần Kình một mặt mơ mộng suy nghĩ.
Cách đó không xa, Hoàng Hiển Nghĩa sau khi cho đám hạ nhân thu hoạch các ụ cỏ khô liền trở lại, thấy Trần, Đỗ hai người đang trò chuyện hăng say liền cũng len lén nghe lỏm, sau thì lên tiếng góp vui:
- Trần Thống Lĩnh, con trai ngươi có muốn vào Đạo quán không? Ta có thể giới thiệu hắn đến Trấn Vũ Quán theo học? Bao uy tín!
Trần Kình nghe vậy mặt liền tối, khoé miệng co giật, không thể tin nổi nói:
- Mẹ nó, ngươi là định mang con trai độc nhất của ta đi làm đạo sĩ? Tiểu mập mạp, ngươi lại ngứa đòn sao?
Ách.
Lão Kình hung hãn khiến Hoàng mập mạp giật mình thon thót, nhảnh lùi ra phía sau.
Không muốn thì thôi, sao phải hung dữ như vậy.
Thấy lão Kình không có mình sắc mặt tốt, Hoàng Nghĩa Hiền cũng không vừa, tại chỗ bơ đẹp hắn, quay sang phía Đỗ Anh Vũ, khuôn mặt phúng phính cười nói:
- Tiểu sư thúc, cỏ khô đã thu hoạch được kha khá, nói thật việc này ta đã luôn thắc mắc từ lâu...
Tiểu mập mạp xoa xoa bàn tay, ánh mắt láo liên nhìn trái nhìn phải một hồi, bộ dạng như thể đang nói chuyện mờ ám, hắn thấp giọng hỏi:
- Tiểu sư thúc, cái loại cỏ này có gì đặc biệt để tiểu sư thúc ngày chú tâm đến vậy?
Duỗi mắt nhìn cảnh vật khoáng đạt trước mặt, một dải thảm cỏ xanh mướt, bên trong lác đác có thể thấy những nhành hoa màu tím tương đối bắt mắt, khoé miệng Đỗ Anh Vũ không tử chủ mà cong lên, nở một nụ cười hài lòng.
Thuận tay nhổ ra một nhành cỏ thơm bên cạnh, khua khua nhánh cỏ ba lá trước mặt tiểu mập mạp, Đỗ Anh Vũ hồi đáp:
- Linh Lăng Thảo, loại cỏ này không tầm thường đâu... có nó về sau nông nghiệp tại Yên Hưng phát triển tốt càng thêm tốt.
Nghe Đỗ Anh Vũ nói vậy, Hoàng Nghĩa Hiền càng tò mò thêm, không để tiểu sư điệt của mình đợi lâu, Đỗ Anh Vũ làm bộ trưởng giả ông cụ non, cao hứng giải thích:
- Cỏ này họ Đậu, hoa tím, trồng vào hai tiết Xuân, thu, lưu ý chúng có chế độ tự tiết độc, bài xích đồng loại thế nên những cánh đồng trước đó đã trồng liền không thể trồng thêm, ha ha, còn nhớ ta chỉ ngươi cách cày bừa luân canh sao, có thể dùng chúng để luân canh. Rễ cỏ này rất dài, chịu hạn tốt, vậy nên không nên trồng ở những vùng ngập úng nước. Còn tác dụng sao? Lá, mầm, hạt của cỏ này có thể dùng để làm thuốc, có tác dụng dưỡng thận lợi tiểu, ngoài ra hen xuyễn, viêm khớp tiểu đường cũng có thể xài, thế nhưng ta là không có quan tâm tới vấn đề này, ta muốn ngươi trống xuống Linh Lăng Thảo vì muốn dùng nó làm thức ăn cho gia súc.
- Thức ăn gia sức? - Hoàng Nghĩa Hiền hết sức bất ngờ, không nghĩ tới mục đích của Đỗ Anh Vũ lại điểm này.
Đỗ Anh Vũ ngồi dậy, nghiêm túc gật đầu, nói tiếp:
- Không sai, cỏ Linh Lăng phơi khô có giá trị dinh dưỡng cực cao, là thức ăn gia súc hàng đầu, tại Tây Xưởng trước đó ta có một trang trại lợn, hiện tại có thêm cỏ Linh Lăng thì hoàn toàn có thể mở rộng quy mô nuôi dưỡng gia súc ở Yên Hưng...
Đỗ Anh Vũ khua chân múa tay, điệu bộ như chỉ điểm vạn quân mà nói, Hoàng mập mạp đứng bên cạnh nghe như si như say, có chỗ hắn hiểu, có chỗ hắn không hiểu lập tức hỏi lại, bộ dạng hệt như học sinh chăm học nghe lão sư giảng bài.
Đỗ Anh Vũ chú trọng nông nghiệp không phải chuyện ngày một ngày hai, việc lập trang trại đã có kế hoạch từ trước, hiện tại có thêm cỏ Linh lăng, hắn tự tin gia tăng thêm một bậc.
Một lúc sau, Hoàng Nghĩa Hiền thở dài, nói:
- Tiểu sư thúc hiểu biết thật nhiều, cái này là ai dạy cho ngươi vậy?
Đỗ Anh Vũ chột dạ, nhưng rất nhanh chống chế:
- Tất nhiên là sư phụ ta...
Đáng chém gió thành bão thì đột nhiên có một giọng nói già nua trầm khàn vọng tới, đánh động hai thiếu niên giật nảy cả mình.
- Ồ! Vậy sao? Ta là không nhớ mình đã chỉ ngươi những thứ này đâu đấy?
- Kẻ nào?
Trần Kình cũng giật mình không kém chủ tử, ngay lập tức hét lớn, rút đao đừng chắn trước mặt Đỗ Anh Vũ.
Hắn bản thân là hộ vệ thế nhưng lại để cho có kẻ tiến đến gần công tử như vậy mà không thể phát giác, điều này khiến họ Trần hoảng sợ kinh hãi không thôi.
Ánh mắt ngưng trọng, nhìn về kẻ mới đến không chớp.
Người đến không phải là một mà là hai người, chính xác là hai lão nhân.
Hai người bộ dạng khác biệt, người vừa lên tiếng toàn thân bố y xám bạc, đầu tóc râu mày đều bạc trắng như tuyết, ánh mắt hữu thần, mũi tựa chim ưng, khí chất bình thản mà cao siêu tựa như thế ngoại cao nhân, y đứng đó, vuốt chỏm râu bạc, hiền từ cười nhìn Đỗ Anh Vũ.
Lão nhân đứng phía sau thì tựa như khố rách áo ôm một lão ăn mày, áo quần vá chằng vá đụp, duy chỉ có hồ lô rượu trên tay là nhìn còn có vẻ lành lặn, lão cũng cười, thế nhưng là cười nhe ra bộ răng vàng, hình tượng cao nhân 1 xu cũng không có, đơn thuần là một lão lưu manh.
Đỗ Anh Vũ biểu cảm vô cùng đặc sắc, từ ngạc nhiên ngỡ ngàng đến mức bật ngửa cho đến vui mừng hết sức, nén không nổi mà cao giọng hô lên:
- Sư phụ!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.