- Ngươi... không nhất thiết phải trở về sớm như vậy?
Đỗ Anh Vũ toàn thân áo trắng, thoái mái nằm dài tên bãi cỏ khô như không sợ bụi bẩn ảnh hưởng hình tượng, hắn dùng hai tay gối đầu, ngửa cổ nhìn ngắm đầu trời phía trên đàn từ từ chuyển màu, miệng ngậm một nhành cỏ, bộ dạng có mấy phần tự tại tiêu sái không màng sự đời.
Mà ở phía đối diện với bạch y tiểu công tử nhà họ Đỗ, Trần Kình toàn toàn áo vải bố màu đen, giáp trụ cũng mặc, đơn thuần xách đao đứng thủ ở đó, lúc nghe thấy lời bâng quơ của họ Đỗ cũng bạch nhiên, khi chắc chắn công tử đang nói chuyện với mình thì hắn mới gãi đầu, ngu ngơ cười.
Hôm trước vừa trở lại Đông Hải, Đỗ Anh Vũ đã cho Trần Kình một tuần nghỉ phép để trở về thăm nhà, dù sao nửa năm xa nhà, còn không cho lão Kình về thì lão bà hắn chạy theo người khác mất.
Nghĩ tên này đi ít nhất phải vài ngày, tiểu biệt thắng tân hôn mà, nào ngờ hắn chỉ đi một đêm liền đã trở lại, vẫn kịp giờ cho lễ truy điệu mới tài, Trần Kình như vậy làm Đỗ Anh Vũ cũng chẳ biết phải nói sao cho phải.
Mẹ kiếp, nếu kẻ khác hiểu lầm ta là ác bá thúc ép thuộc hạ thì tất cả đều là do ngươi.
Đỗ Anh Vũ bĩu môi nghĩ thầm.
Trần Kình tất nhiên không biết Đỗ Anh Vũ nghĩ vậy, hắn bộ dạng thật thà, có chút đơn thuần bàn đáp:
- Để công tử một mình, thuộc hạ không an tâm!
Đáp án này khiến Đỗ Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360617/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.