- Người biết chuyện này từ bao giờ?
Hoàng Thành con mặt trợn chừng, vội vã tiến lên túm lấy vai con hàng trước mắt mà gặng hỏi.
Vương Nhị Cẩu bị bóp đau, oai oái kêu lên một tiếng, tranh thủ lách ra khỏi ma chưởng của họ Hoàng, xuýt xoa một hồi rồi đáp:
- Hoàng lão đại, ngươi biết ta trước khi tham gia quân ngũ thì xuất thân thợ săn, mấy cái việc như ẩn nấp rình mồi ta cũng biết một hai, mấy hôm trước lúc chúng ta hành quân, ta đã để ý thấy phía bên rừng cây có động, hôm nay trên đoạn đường chúng ta vừa đi qua, ta đã cẩn thận quay lại kiểm tra một vòng, quả nhiên phát hiện ra một số dấu vết khả nghi...
Vừa nói, Vương Nhị Cẩu vừa đưa ra một thứ, nhìn kĩ lại thì thấy đó là một số sơ vải vụn màu đen, hắn nói tiếp:
- Trên cây vẫn còn mắc lại một số mảnh vải này, hẳn là của những kẻ theo dõi chúng ta vô tình để lại...
Hoàng Thành cầm lấy miếng sơ vải, khẽ nhíu mày, mở miệng nói:
- Cái này... là ai theo dõi chúng ta?
Họ Vương trầm ngâm một hồi rồi thở dài đáp:
- Hoàng lão đại, ngươi không nhận ra bên trên miếng vải có chất liệu cũng như một số họa tiết quen thuộc sao?
Đến lúc này, Hoàng Thành mới giật mình nhìn kĩ lại, miếng vải trước mặt hắn hẳn là từ vạt áo bị rách ra, chất liệu không tệ như bố y thường phục của dân thường, cũng không mịn màng, tinh mĩ như của đám nhà giấu.
Chính xác là chất liệu giống hệt như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360562/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.