Chương trước
Chương sau
Sự tình cụ thể thì phải quay ngược trở về trước đó một đoạn thời gian.
Khi Đỗ Anh Vũ cùng A Tiễn hai người xuôi dòng trên con thuyền nhỏ, dựa vào bóng tối dẫn đầu đoàn thuyền đi tới điểm hẹn cùng với Nông Chí Hùng.
Ngay thời khắc đó trên bờ sông chiến sự đã bắt đầu xảy ra, tiếng tù và, tiếng trống trận của người Tráng Oanh động trong đêm báo hiệu một trận gió tanh mưa máu.
Đỗ Anh Vũ ngoái đầu, nhìn A Tiễn, nhoẻn miệng cười nói:
- Đi! Ta mang ngươi đi giết người!
Lời phát ngôn ấy phát ra từ miệng một đứa trẻ thật kì quặc, nhưng đối với những kẻ biết Đỗ Anh Vũ thì lại cảm thấy tương đối bình thường, A Tiễn không ở bên cạnh họ Đỗ quá lâu nhưng nàng hiểu rõ thiếu niên này chính là không phải phường nói xuông, hắn nói “đi giết người” thì chắc chắn sẽ có kẻ phải chết, vấn đề là số lượng bao nhiêu mà thôi.
A Tiễn cúi đầu không nói, đồng thời cũng che dấu đi một vệt tiếu ý trên khoé môi, lòng thầm nhủ:
“Đúng thế tiểu tặc! Nhanh tiến lên nhận lấy cái chết đi nào!”
Nàng biết việc phái trước đang có thuyền của Tống quân phục kích, chỉ cần Đỗ Anh Vũ tiến lên vài dặm liền sẽ sa bẫy.
Chỉ là...
Hành động tiếp theo của Đỗ tiểu tử lại khiến nàng sững người.
Đỗ tiểu tử chớp chớp đôi mắt, tủm tỉm rồi quay đầu đột ngột hướng về tên lái thuyền, cười cười nói:
- Ta đổi ý rồi! Không đi nữa! Quay đầu trở lại đi...
WTF??
A Tiện không nhịn nổi mà trợn tròn mắt, chằm chằm nhìn về Đỗ Anh Vũ, trên đầu hiện lên đầy dấu hỏi chấm.
Khi thấy lái thuyền thật quay đầu, nàng không nhịn nổi mà cất tiếng hỏi:
- Công... công tử! Chúng... chúng ta không đi tiếp hay sao?
Đỗ Anh Vũ nhìn nàng, cười như không cười khiến A Tiễn không lòng có chút chột dạ, cúi đầu hằng mong mái tóc xuề xoà của mình có thể che đi khuôn mặt đang bối rồi, từ bên tai nàng phát ra nhưng thanh âm non nớt thiếu niên, giọng điệu có phần cười cợt:
- Sao vậy?! Việc ta đổi ý không đến điểm hẹn nữa làm ngươi thất vọng sao?
A Tiễn có chút hoảng loạn, cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng rồi đáp:
- Không... không phải công tử, ta chỉ là thắc... thắc mắc sao ngài lại đổi ý mà thôi!!
Đột nhiên Đỗ tiểu tử tiến lên, thình thình đứng trước mặt A Tiễn khiến tiểu cô nương có chút giật mình mà lui lại một chút, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, nói thẳng ra:
- Kì thật với độ tuổi của ngươi có thể làm đến mức này đã là rất khá rồi... chỉ là vẫn còn kém một chút! Nói đi, ngươi rốt cuộc theo ta có mục đích gì?
Đỗ Anh Vũ biết A Tiễn là kẻ gian ngay từ đầu.
Không chỉ vì những biểu hiện bất thường của nàng mà còn vì một nguyên do nữa chính là hắn tương đối mẫn cảm với sát khí, đặc biệt là khi sát khí đó nhắm thẳng vào hắn.
Cái này có thể xem như là một dạng ra-đa giúp Đỗ tiểu tử có thể cảm nhận được trong một không gian nhỏ hẹp thì kẻ nào đang có ý đối nghịch với mình...
Đương nhiên nó cũng không phải lúc nào cũng đúng, và tự nhiên không thể hoàn toàn dựa vào nó để xem xét hết tất cả tình huống.
Nên nhớ trên đời này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra và đặc biệt loại người nào cũng có, ngoài kia có rất nhiều kẻ có kĩ năng chuyên nghiệp trong việc che giấu mục đích cũng như ẩn dấu sát khí của mình.
— QUẢNG CÁO —
A Tiễn còn quá non nên ngay trong lần đầu gặp mặt trực tiếp, nàng không kiềm chế được thù hận là lộ ra...
Thế nhưng nếu không phải là A Tiễn mà là một kẻ khác, không nói đâu xa, ví dụ như Hoa Nương thì khả năng của Đỗ Anh Vũ hoàn toàn vô dụng!
Tiểu hồ ly Hoa Nương kĩ nghệ nhập vai của nàng khiến cho nàng ngay giây trước có thể cười đùa thoải mái với ngươi thì đúng giây sau liền rút kiếm chém lìa đầu ngươi, Nói thật nhiều lúc Đỗ Anh Vũ không dám quá tin tưởng vào nàng...
Nhưng đã dùng thì phải tin!
Đỗ Anh Vũ bên người số lượng có thể dùng tương đối ít, một nhân tài như Hoa Nương khiến hắn có thể thử mạo hiểm một lần.
Chỉ duy nhất Hoa Nương...
Quay trở lại vấn đề, A Tiễn ở bên cạnh hắn, việc nàng thi thoảng nghe lén các cuộc trò chuyện của hắn Đỗ Anh Vũ đều biết rõ, nếu là bình thường, Đỗ Anh Vũ hẳn là nên giết nàng mới phải, chỉ là bản thân hắn thật có chút tò mò.
Tại sao tiểu cô nương này lại làm như vậy?
Và tiểu cô nương này làm vậy là có ý định gì tiếp theo?
Đỗ tiểu tử chằm chằm nhìn vào sắc mặt đang dần tái đi của A Tiễn, có chút thở dài nói:
- Ta cả thấy ta đối với ngươi cũng không tệ... ngươi là vì sao phải làm như vậy! Nói đi?!
A Tiễn khẽ cúi đầu, hai vai nàng khẽ run rẩy như thể đang sợ hãi...
Nhưng đột nhiên tiểu cô nương ngẩng đầu đi lên, ánh mắt đò lòm tràn ngập hận ý, giọng nàng như rít qua từng kẽ răng mà nói:
- Không tệ sao? Ha ha! Ngươi giết cha ta là đối với ta không tệ sao?! Tiểu tặc tử! Hôm nay ngươi phải chết....
A Tiễn gào lên một tiếng, bất ngờ dùng toàn bộ thân thể đẩy Đỗ Anh Vũ ngã ngửa ra sàn thuyền, bản thân thì ngồi đè lên người hắn, từ trong ngực áo rút ra một đoạn mũi tên, hét lớn:
- Tiểu tặc! Nhận lấy cái chết!
Mũi tên đâm xuống ngực của Đỗ Anh Vũ, đơn giản xuyên qua lớp vải áo, nhưng lại bị hộ tâm giáp của hắn cản lại...
Sau đó thì chuyện gì ai cũng biết!
Đỗ Anh Vũ dù tuổi nhỏ hơn nhưng xét về võ lực A Tiễn không phải đối thủ của hắn, rất nhanh bị chế phục rồi bị hắn rút ra một đoạn dây thừng chuẩn bị từ trước để trói lại thành cái bánh trưng.
Đừng hỏi tại sai Đỗ công tử lại chuẩn bị sẵn giây thừng... cái này đơn thuần là sở thích cá nhân, không cần bàn luận sâu làm gì.
E hèm!!
Hắn cũng không biến thái đến mức là có cái thú vui tao nhã gì đối với một tiểu cô nương còn chưa trưởng thành cả, trói nàng lại chỉ là muốn ngăn không cho nàng làm cái gì dại dột mà thôi.
Thật đấy!!!
Đỗ Anh Vũ ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn tiểu nương tử mà mình vừa mới áp chế, có chút nghi hoặc hỏi:
- Ngươi nói ta giết cha ngươi là có ý gì?! Nếu là Ung Châu chiến loạn khiến cha ngươi chết đi thì ta nói trước việc đó không thể trách ta được, lệnh đó cũng không phải là ta đề xuất đi ra...
Tiểu nương bộ đang chật vật ngẩng đầu lên nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau cũng không có phát ra cái gì tiếng sét ái tình đại loại như vậy, chỉ là một bên ngờ vực, một bên hận ý, A Tiễn nước mắt trào dâng, khẽ gầm nhẹ:
- Tiểu tặc, chính mắt ta nhìn thấy ngươi giết chết cha ta, chính mắt ta nhìn thấy rõ ràng, là ngươi, ta hận bản thân mình sức lực kém cỏi, không thể chính tay giết chết ngươi, nhưng dù có chết, ta có thành ma cũng sẽ không tha thứ cho ngươi...
— QUẢNG CÁO —
Giọng nói của tiểu nương tử có chút loạn nhưng lời lẽ tương đối rõ ràng, Đỗ tiểu cổng tử nheo mắt nghĩ thầm, hắn từ lúc xuất đạo đến nay chỉ mới tự tay giết chết hai người, một là gã binh lính canh gác ở trại Mãnh Hổ, còn một thì chính là Liễu Xuyên...
Cô nương này hẳn không phải là người Tráng, vậy đáp án chỉ có một, Đỗ Anh Vũ nghĩ đến đây liền mở miệng dò hỏi:
- Cha ngươi là Liễu Xuyên?!!
Không gian bỗng nhiên ngưng đọng lại, tiểu nương tử tựa như tức ngực khó thở, sau một hồi mới thều thào nói ra:
- Tặc tử! Cha ta chính là tự tay ngươi bắn chết, cha ta gọi Cừu Thân!! Ngươi bản thân giết ai còn không biết sao? Tên súc sinh này...
- Khoan! Từ từ đã...
Đỗ Anh Vũ chợt nhận ra vấn đề, khuôn mặt hắn đanh lại, dùng tay day day hai Thuỳ thái dương của mình, nheo mắt hỏi tiếp:
- Ý ngươi muốn nói... ngày đó ta là bắn nhầm cha ngươi chứ không phải Liễu Xuyên? Không đúng! Ta nhìn rõ ràng bộ dạng trang phục, chính là Liễu Xuyên mới đúng? Sao lại có thể là cha ngươi?!
A Tiễn nhìn Đỗ Anh Vũ biến sắc liền nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Ta không biết tiểu tặc ngươi có ý gì, nhưng ngươi giết cha ta chính là sự thật không thể chối cãi, là ngươi giết cha ta, là ngươi giết cha ta, là ngươi... ư...ưm...
Tiểu cô nương gào thét quá nhức đầu, khiến Đỗ Anh Vũ có chút khó chịu, không thể làm gì khác ngoài nhét giẻ vào mồm nàng, giữ không gian xung quanh yên tĩnh một chút.
Từ lời nói của nàng, Đỗ Anh Vũ không cảm thấy thấy được sự dối trá, vậy nếu là thật thì e rằng...
Hắn ngày đó là giết nhầm người... Liễu Xuyên thật sự còn sống?
Con mẹ nó!!
Đỗ tiểu tử thiếu chút nữa tự vả khuôn mặt mình!!
Lúc đó bày đặt trang bức cái gì? Cái gì mà bách bộ xuyên dương bản lĩnh bắn tên? Cái gì mà bắn tên xong còn quay đầu không thèm nhìn, tạo dáng ngầu lòi?!
Mẹ kiếp! Bịp hết!!!
Kết cục chỉ vì một sự nhầm lẫn khiến hắn vô tình tính sai chiến cuộc...
Đỗ Anh Vũ thề trong lòng...
Lần sau giết người tất sẽ phải kiểm tra cẩn thận, thậm chí có thể thì sẽ đâm thêm hai đao cho chắc cú.
Mẹ nó!!
Nhưng hiện tại mọi chuyện đã lỡ rồi, không thể quay ngược thời gian, ít nhất vào lúc này mọi thứ vẫn không có quá mức vượt quá tầm kiểm soát, Đỗ Anh Vũ đang cố gắng phân tích xem rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra...
Trên thuyền nhỏ, Đỗ tiểu tử có chút đứng ngồi không yên, đi đi lại lại hệt như một ông cụ non, trầm ngâm suy tính.
Nếu Liễu Xuyên ngày đó không chết, tại sao hắn lại phải trốn đi, tại sao lại không trở về Ung Châu ổn định thế cuộc?!
Nếu có Liễu Xuyên chưa chắc Ung Châu đã lâm vào cảnh rắn mất đầu để rồi chìm trong chiến hoả?!
Bảo hắn sợ chết không dám về nên đã phải tìm kẻ khác làm thế thân... nhưng rõ ràng sau đó hắn hoàn toàn có thể nhân cơ hội đó để trở về kia mà, Ung Châu thành vẫn cón có quân lính thủ hộ, tiếng nói của hắn tại Ung Châu cũng rất lớn, dễ dàng ổn định dân tâm, tại sao lại trốn đi?
Trừ khi...
— QUẢNG CÁO —
Đột nhiên Đỗ Anh Vũ nghĩ đến một đáp án mà bản thân hắn cũng có chút không tin tưởng.
Đó chính là bản thân Liễu Xuyên... kì thật cũng muốn có chiến tranh xảy ra!!!
Càng nghĩ đến đáp án này để suy luận ra, Đỗ Anh Vũ đột nhiên có chút rùng mình... vì nếu là thật thì nó chứng minh một chuyện.
Từ đầu đến đuôi, tất cả các bước của Tráng binh đều đang bị người khác thao túng.
Đang có kẻ giống như hắn, dùng một liên hoàn kế nhắm vào Tráng tộc!!
...
Tại phía chiến trường lúc này cũng đã dần đi vào hồi kết.
Nông Chí Hùng thương thế quá nặng, không thể không lui binh, Lưu Kỹ mặc dù không muốn buông tha nhưng khi quân của Lưu Kỷ lão nhân chạy tới yểm trợ, hắn không thể không trơ mắt nhìn đám người rừng này xé đoàn chạy mất tăm.
Nếu là ở bình nguyên, bản thân có kỵ mã hắn cũng không có thể đang đảm bảo trăm phần trăm toàn diệt quân địch chứ đừng nói là tại núi rừng hiểm trở, nơi mà người Tráng mới là dân bản địa, cùng một đôi chân nhưng Tống nhân muốn cũng người Tráng chạy đua trong rừng sao? Đúng là người si nói mộng.
Họ Lưu thất vọng trở lại, liền thấy Liễu Xuyên đi tới liền phẫn nộ quát:
- Liễu Tri Châu! Ngay cả một đám tàn quân ngươi cũng không thể cầm chân bọn hắn lâu hơn một chút sao?
Liễu Xuyên ngớ người, thầm chửi “mẹ kiếp, sao lại trách ta rồi?”, khuôn mặt hắn xụ lại, nói:
- Lưu Tướng quân! Nếu không phải ngươi trước đó thiêu quân quá độ thì mọi sự đã thành, bây giờ lại đổ vấy sang cho ta, ngươi thật sự không biết xấu hổ sao?!
- Ngươi...
- Thôi dừng lại! Đừng có cãi cọ nữa...
Đột ngột, một thanh âm vọng tới ngăn không có hai người đánh lên, Cao Nghiêu Khanh trở lại, trên thân hắn quần áo đã thay đổi, trở lại với dáng vẻ kinh thành công tử ca, bạch y Trâm Ngọc thong dong bước tới.
Hắn nhìn chiến trường trước mắt liền lấy tay che mũi, khẽ nhíu mày..
Sau thì liếc sang nhìn Lưu Kỹ, nhàn nhạt nói:
- Ngươi... làm ra thật thất vọng!!
Lưu Kỹ cứng họng không biết nói sao, kì thật việc này hệ quả cùng từ hắn mà ra, nếu không phải hắn tham công, muốn tự mình vây giết quân địch thì đã hoàn toàn đủ quân số chặn lại mọi nẻo đường, ngăn không cho Tráng binh xổng đi mất.
Họ Cao cũng liếc sang nhìn Liễu Xuyên, chỉ thở dài chứ không nói chuyện, hắn chưa tiếng hi vọng một kẻ xuất thân văn nhân như họ Liễu có thể làm cái gì to tát trên chiến trường cả.
Khẽ ngẩng cao đầu, lòng không khỏi thầm nghĩ:
“Lưu Quang Thế! Bổn công tử hiện tại chỉ còn trông mong vào một mình người!”
Phía xa bầu trời bắt đầu chuyển sáng, một đêm gió tanh mưa máu cứ thế mà đi qua.
Nhưng không có nghĩa chiến tranh sẽ ngưng lại mà ngược lại, nó chỉ báo hiệu đại chiến thật sự đang gần kề mà thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.