Tống binh ẩn nấp trên sông ngay lập tức theo thuyền đổ bộ vào đất liền, rất nhanh chiếm lấy một góc chiến trường, tất cả đều không nói không rằng, trước bắn ra một loạt tên áp chế, đẩy lui quân Tráng lui lại rồi tranh thủ thời cơ bao vây, bảo vệ lấy Nông Sở Vọng. Cánh quân này vốn thuộc về Ung Châu tàn binh, số lượng không nhiều, ngày đó chiến loạn tại Ung Châu đã cùng số Ung Châu Giáp Sĩ còn sót lại âm thầm bỏ thành mà trốn lên vùng Tây Bắc. Ở đó bị hắn đốn rừng làm thuyền, thận trọng chờ đợi thời cơ, khi Lưu Kỹ mang quân vượt ải chiếm lại Ung Châu cũng là lúc bọn hắn ngóc đầu trở lại. Nếu là bình thường chính diện chiến đấu Nông Chí Hùng tự nhiên sẽ không để nhánh tàn binh này vào mắt, chỉ là hiện tại bọn hắn không chỉ có một mình, mà sau khi đổ bộ, Ung Châu binh gần như ngay lập tức hợp nhất với cánh quân còn sót lại của Tống binh cánh tả, tạo thành một chi quân đội mới, đội ngũ xếp hàng, ngăn cản Tráng binh đụng đến tên phản bội Nông Sở Vọng. Nông Chí Hùng khom người ôm bụng máu, cố gắng ngẩng đầu nhìn về gã thuộc hạ mà mình từng trọng dụng, cắn răng mà nói: - Sở Vọng... vì cái gì? Bọn hắn cho ngươi bao nhiêu vinh hoa phú quý để ngươi bán rẻ lại tộc nhân của mình?! Nói đi! Vì cái gì??! Giọng của Nông Chí Hùng trầm đặc, có chút phẫn nộ, lại có phần uất ức, nhìn gã thanh niên trước mắt, chờ đợi một câu trả lời từ hắn. Nông Sở Vọng mặt không đổi sắc, lắc nhẹ cái đầu, thản niên cười đáp: - Nông tộc trưởng! Chẳng lẽ ngươi đến lúc này cũng không có nhận ra... vốn dĩ ta không phải là Nông Sở Vọng hay sao? - Cái gì?! Nông Chí Hùng trợn tròn con mắt, sắc thì lộ nét bàng hoàng không cách nào giấu giếm. Gã thanh niên tháo bỏ một ít trang sức gắn ở trên người cùng trên đầu, ném xuống đất, hơi xoa xoa khuôn mặt, rồi vén mớ tóc rối của mình lấy dây buộc lên, cả người với vươn thẳng lên, không còn giữ cái vẻ khom lưng cúi đầu thường thấy, gã lúc này ngoại hình có đôi chút thay đổi, cười cười nói: - Nông Sở Vọng... hắn là đã chết từ lâu! Còn ta?! Ha ha ta là gọi... - Cao Nghiêu Khanh! - Từ đằng xa, Lưu Kỹ cũng mang theo quân đội của mình ung dung chạy tới, nhổ toẹt một bãi nước bọt, lườm trên thanh niên trước mắt rồi nói: - Người làm gì mà lề mề như vậy?! Mẹ kiếp! Có biết vì ngươi mà bao nhiêu binh sĩ của ta đã tử trận rồi không? Nông Sở Vọng... à không, bây giờ phải gọi hắn là Cao Nghiêu Khanh mới đúng! Họ Cao liếc mắt nhìn họ Lưu, tỏ vẻ khinh miệt đáp: - Đó là do ngươi dụng binh ngu xuẩn! - Ngươi!!! - Lưu Kỹ nghiến răng ken két, phẫn nộ lắm nhưng không dám phản bác. Vì Cao Nghiêu Khanh hắn nói đúng, trước đó họ Cao đã từng cảnh báo Lưu Kỹ nếu không làm theo cách bày binh bố trận của hắn tất sẽ thất bại. Họ Lưu thì giống như bao thanh niên trẻ tuổi khác, ngươi càng ngăn cấm, hắn lại càng muốn làm, ngươi muốn hắn đánh nghi binh dẫn dắt, hắn lại càng muốn chủ động vây sát đối phương... Hậu quả chính là hao binh tổn tưởng, kém chút nữa toàn diệt, Lưu Kỹ tự nhiên biết mình sai nên chỉ có thể nuốt hận vào lòng, tìm thời cơ khác phát tác. Lại nói nếu là kẻ tầm thường hoặc xuất nhân kém cỏi dám hô to gọi nhỏ trước mặt Lưu Kỹ hẳn đã bị hắn chém giết từ lâu, chỉ là Cao Nghiêu Khanh hắn xuất thân không tầm thường à. Con trai của Cao Cầu, Cao Khảm tự Nghiêu Khanh, Biện Kinh Cao Nha Nội, hung danh “Hoa Hoa Thái Tuế gia”... Ở thành Biện Kinh mọi người chỉ biết đến hắn như một tên công tử ác bá, một tay chơi nhưng bản chất của hắn là gì thì chẳng ai biết rõ, chỉ có người từ nhỏ cũng họ Cao lớn lên là Lưu Kỹ với có hiểu rõ được phần nào về Cao Nghiêu Khanh, biết được tên này bộ mặt thật là như thế nào. Xét một cách tổng quát thì... Toàn bộ việc Tráng binh nổi dậy lần này là một tay họ Cao sắp đặt từ lâu! Chính xác là từ ngay khi bọn hắn tóm được một gã người Tráng gọi Nông Sở Vọng, kẻ có ngoại hình 7 phần giống Cao Nghiêu Khanh thì một Liên Hoàn Kế đã được hình thành. Lưu Kỹ cũng không dây dưa chủ đề cũ với họ Cao, thận trọng dò hỏi: — QUẢNG CÁO — - Hiện tại lưới đã bủa vây đi xuống, đến lúc nên thu lưới sao? Cao Nghiêu Khanh híp mắt nhìn về Uất Giang phía xa phương Đông, không thấy có động tĩnh gì thì khẽ thở dài nói: - Vẫn để cho 1 con cá lọt lưới... thật đáng tiếc! - Còn có cá lọt lưới? Lưu Kỹ nghi hoặc hỏi lại, nhưng hắn chỉ nhận được một cái lắc đầu nhẹ, Cao Nghiêu Khanh trầm giọng đáp: - Không sao! Con người phải biết đủ! Giết được Nông Chí Hùng liền được rồi! Lưỡi đao của ta có bôi độc, không giết được Tông Sư nhưng hiện tại hắn cũng không thể nào vận khí, cơ hội này cho ngươi, đừng làm ta thất vọng!! Nói dứt câu, còn không đợi Lưu Kỹ đáp lời Cao Nghiêu Khanh đã quay đầu bỏ đi, rời khỏi chiến trường, trước lúc rời đi họ Cao còn để lại một câu: - Ta đã bày cỗ trước mắt, dọn dẹp thế nào còn tuỳ vào khả năng của ngươi... quân công này, cho ngươi!! Ý tứ của Cao Nghiêu Khanh là gì thì Lưu Kỹ nhất thời không hiểu rõ, nhưng cái cảm giác nhận đồ bố thí khiến họ Lưu không dễ chịu chút nào, hừ lạnh một tiếng, Lưu Kỹ bắt đầu chỉ huy đám người xung quanh xung trận. “Giết!” Lưu Kỹ hai tay múa thương, bôn ba giữa chiến trường bên bờ Sông Uất Giang, giáp trụ nhuốm máu, phía sau lưng hắn Tống binh cũng ồ ạt xông lên, lấy quân số đè nặng đánh nên liên tục thắng thế, dần dần áp chế Tráng quân lui lại liên tục. Đánh giặc bắt vua, mục tiêu của họ Lưu hiển nhiên là đang trọng thương Nông Chí Hùng, hắn tích cực đi đầu tựa như đầu nhọn của mũi thương, không ngừng xuyên thủng hàng phòng ngự của người Tráng. Thật như Cao Nghiêu Khanh đã nói, vết thương ở bụng tạm thời không thể giết chết Nông Chí Hùng, thế nhưng độc tính quấy phá khiến họ Nông không thể vận khí, toàn thân có chút bủn rủn, máu ở bụng hắn cùng mồ hồi vã ra như suối, nếu cứ tiếp tục đánh tiếp thì chỉ e hắn không bị người giết chết cũng cũng mất máu mà chết!! Nông Chí Hùng nhìn những chiến binh người Tráng đang phấn chiến trước mắt liền lộ nét u sầu, hắn biết lần này kế hoạch đánh trở lại Ung Châu liền đã thất bại, không còn cách nào khác đành cất giọng kêu lên: - Tất cả... rút lui!!! Hiện tại để bảo toàn quân số, lui binh là cách duy nhất dù họ Nông không muốn chút nào. Tráng quân muốn lui nhưng Lưu Kỹ nào có chịu buông tha, họ Lưu nộ khí tích tụ từ mấy ngày trước cùng trận chiến tối nay đã khiến hắn giống như một ngọn núi lửa phun trào, hiện tại đang không ngừng phát tiết, hắn làm sao có thể buông tha cheo kẻ thù, Lưu Kỹ gầm thét lên: - Muốn chạy sao? Không có cửa!! Giết hết bọn hắn cho ta!! “Giết!” “Giết!” Tống quân triển khái giết chóc hình thúc, tựa như thủy triều muốn ép ngang mà đi, vô luận Tráng binh dù đánh hay lui cũng đều bị bọn hắn ghiền ép đánh giết. Uất Giang nước chảy xiết, trên bờ sông cũng có vô số người máu đã chảy, nhuốm đỏ cả vùng. ... Ở một phía khác Tráng binh hoàn cảnh cũng không dễ dàng chút nào, Khâm Châu binh từ phía nam đánh lên, còn có Ung Châu giáp sĩ đi đầu khiến Lưu Kỷ lão nhân không thể không trơ mắt nhìn Lưu Kỹ mang quân chạy lên đánh Nông Chí Hùng, lão Lưu là chiến trận lão tướng, ít nhất lúc này lão vẫn giữ được vẻ bình tĩnh cần có, nhìn trên trung niên nho sĩ trước mặt, lão mở miệng dò hỏi: - Liễu Xuyên! Ngươi... là giả chết sao? Liễu Xuyên cười, đáp: — QUẢNG CÁO — - Ta không có giả chết! Chỉ là các người giết nhầm mà thôi! Lưu Kỷ cau mày, trầm tư nửa ngày mới đáp: - Ngươi biết rõ từ đầu??? Họ Liễu lúc này không nhịn nổi nửa, cười phá lên đáp: - Tráng tộc các ngươi có ý muốn phản, thật nghĩ không ai biết sao? Ngươi cài cắm người vào Ung Châu bấy lâu, thật nghĩ ta không nhận ra sao? Một đám ngu xuẩn các ngươi, ta đã luôn nhân nhượng, vậy mà các người còn không biết đủ, ngu xuẩn phản phúc, vậy thì nên chết hết đi, trở thành quân công thành toàn cho ta!!! Giọng nói của Liễu Xuyên càng lúc càng gay gắt, nói thật Liễu Xuyên đối với Tráng tộc hoàn toàn không tệ, nếu không đứng trên phương diện dân tộc để xét thì rõ ràng là người Tráng phụ hắn chứ không phải ngược lại. Đương nhiên dù Liễu Xuyên có tốt đến đâu cũng không thể thay đổi được thực tại rằng người Hoa Hán vốn chỉ coi người Tráng nói riêng cũng như các tộc người khác nói chung là nô bộc, là giống người đẳng cấp kém hơn... Mâu thuẫn sắc tộc vốn đã hằn sâu, không thể chỉ dựa vào vào chính sách lợi Tráng hay vài vị quan nhân hậu là thay đổi được. Người Tráng muốn tự trị, muốn đòi lại mảnh đất xưa, người Hoa Hán muốn cai trị, muốn chiếm cái mảnh đất này. Hai bên không nhân nhượng. Vậy thì chỉ có đánh!! Lưu Kỷ lão nhân sau một hồi suy tư liền thở dài nói: - Vậy kẻ hôm đó bị giết là ai? Liễu Xuyên trong đầu bỗng nhớ lại cái buổi hành hình ngày hôm đó, nhớ đến gã Thống Binh chỉ huy đám Tân binh đánh nhau với người Tráng để bảo hộ hắn rút lui, sau thì cùng Liễu Xuyên đổi phục trang, chạy đi dẫn dụ quân địch cũng như hi vọng có thể trở về Ung Châu báo tin, kết cục chết ở trên đường... Liễu Xuyên chầm chậm đáp: - Hắn là Thống Binh của ta, Cừu Thân! - Quả nhiên là hắn! - Lưu Kỷ nhiều năm bôn ba tại Ung Châu, tự nhiên cũng sẽ biết vị Cừu thống lĩnh này. Ngoại hình cũng Liễu Xuyên tương đối, làm người khẳng khái cương trực, kết cục vì sự trung trực của mình mà chết đi, thật sự không biết phải đánh giá cái kết cục này thế nào... Phần tiên lễ coi như chấm dứt, tiếp theo chính là màn hậu binh. Chiến trận trước mắt không phải là lúc để cho cả hai bên chỉ huy tỏ vẻ ưu sầu. Cả hai bắt đầu chỉ huy quân đội dưới trướng thận trọng dàn hàng, không quá vội vã va chạm với nhau. Rõ ràng mỗi bên đều có một tính toán riêng, Liễu Xuyên thì rõ ràng chỉ muốn đánh cầm chân Lưu Kỷ là đủ, mục tiêu toàn cục chính là Nông Chí Hùng, chỉ cần họ Nông chết, Tráng quân sẽ tự động tan rã. Ngoài ra còn có một nguyên nhân tế nhị khác là... Khâm Châu binh suy cho cùng cũng không hoàn toàn thuộc về Liễu Xuyên, đây chỉ là một nhánh quân đi mượn phối hợp đánh, chỉ huy của quân Khâm Châu bọn hắn sẽ không chỉ vì viện trợ một phương mà liều mạng thiêu quân của mình. Lưu Kỷ thì lại càng khó khăn, sau trận chiến tại Ung Châu quân số của lão giảm đi rất nhiều, hiện tại trong tay lão chỉ có trên dưới một ngàn người. Vừa muốn cản địch nhân trước mắt, vừa muốn viện trợ Nông Chí Hùng lần điều không thể... Cá và tay gấu đôi khi chỉ có thể chọn một!! — QUẢNG CÁO — Hơn nữa lần này viện trợ Nông Chí Hùng đều thuộc về kế hoạch từ trước của lão cũng Đỗ Anh Vũ, mặc dù có chút sự việc bất ngờ nhưng ít nhất đến lúc này vẫn không có quá mức đi chệch kế hoạch ban đầu. Bảo hộ được số lượng Tráng binh là điều kiện tiên quyết để kế hoạch có thể tiếp tục, lão Lưu chỉ còn biết cắn răng thầm chúc Nông Chí Hùng có thể qua được lần này mà thôi. Theo cách hai bên triển khai thế trận thận trọng, tốc độ đánh giết hoàn toàn kém xa chiến trường bên cạnh. ... Cách đó không xa, trên một chiếc thuyền nhỏ, A Tiễn bị trói gô lại, quăng ra một góc thuyền. Đứng ở cạnh bên, một tiểu tử phủi phủi xoa xoa hai bàn tay, cười nhìn con hàng trước mắt. Đỗ Anh Vũ vuốt ve cằm nhỏ, cảm thấy bản thân bản lĩnh trói người không tệ, thông qua trí nhớ về những bộ phim Nhật bản năm đó cùng nỗ lực học hỏi không ngừng nghỉ, Đỗ tiểu tử trói người cũng đã có chút hoả hầu, tự nhiên vẫn chưa thể nâng lên tầm nghệ thuật như các bậc tiền bối nhưng hắn cho rằng bản thân là có thiên phú... Gánh nặng đường xa, thận trọng tiến từng bước mới là chính đạo... hắc hắc!! Nhìn tác phẩm trước mắt, Đỗ Anh Vũ cho rằng “kẻ hiến mình vì nghệ thuật” này vẫn còn hơn non một chút, các bộ vị còn chưa thành thục, nếu để cho nàng lớn thêm vài năm, có ngực có mông mới có thể khiến nghệ thuật của hắn thăng hoa được. A Tiễn sau một hồi vật lộn bị người biến thành một cái bánh trưng, khuôn mặt nhem nhuốc trước kia cũng bị Đỗ Anh Vũ dùng nước sông rửa sạch, lộ ra một tiểu Mỹ nữ môi hông răng trắng, khuôn dung như hoa như ngọc... Dù mới chỉ là nụ hoa e ấp nhưng có thể khẳng định là mầm mống mĩ nhân tương lai. Tiểu Mỹ nhân mặt đỏ như trái táo, căm hận nói: - Tiểu tặc! Ngươi sẽ chết không được an lành, ta thề nhất định sẽ giết chết ngươi!! Đỗ Anh Vũ ngược lại không đoái hoài tới nàng đang kêu to gọi nhỏ, ngược lại nhìn chằm chằm vào tên lái thuyền aka thủ lĩnh đám Ung Châu đao thủ mà Lưu Kỷ để lại cho Đỗ tiểu tử đang đứng ở phía sau, tỏ vẻ mất hứng nói: - Lưu Quyền! Ngươi thật sự có thể trơ mắt nhìn nàng hại ta như vậy! Lưu Quyền gật đầu, nhàn nhạt đáp: - Ta chỉ có trách nhiệm bảo hộ an toàn của công tử, không phải tay sai, hơn nữa tiểu oa nương này ngay từ đầu đã bị công tử nắm gọn trong tay, công tử muốn chơi ta tự nhiên cũng không can thiệp, tránh làm mất hứng công tử... - Ngươi... - Đỗ Anh Vũ chỉ tay vào tên đối diện, cả người run rẩy, sau thì đột ngột cười phá lên nói: - Khá lắm! Mới theo ta chưa được bao lâu liền hiểu ta như vậy... Lưu Quyền, theo ta đi, thể nào?! - Không! - Họ Lưu đáp lại cụt ngủn, sau thì không thèm chú ý đến tiểu tử trước mắt, lặng lẽ tiếp tục công việc lái thuyền của mình. Thấy tên này quá cứng đầu, Đỗ Anh Vũ cũng chảnh, không thèm quan tâm đến gã này nữa, chú ý của Đỗ tiểu tử dần dần chuyển sang cô nàng A Tiễn đang hô to gọi nhỏ này, ánh mắt hắn híp lại, lộ lên vẻ bất thiện. Hiện tại trên thuyền đơn sơ, cái gì cũng không có, không có nến, cũng không có roi da hay ngựa gỗ, Đỗ công tử nhất thời không biết hắn là nên tra hỏi nàng bằng cách gì... Chẳng lẽ thật phải dùng tay không?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]