Lưu Kỹ quyết định nhanh chóng rút lui. Hắn là cảm thấy nếu đánh tiếp thì thua sẽ càng nặng, rất khẳng khái lui binh, mặc dù trận đầu thất lợi nhưng ít nhất hắn vẫn là bảo toàn được lực lượng của mình. Trong cái ánh sáng tờ mờ lúc sáng sớm, Lưu Kỷ phải nheo mắt lại, tập trung nhìn một hồi thật lâu về phía Bắc, mãi cho đến khi quân địch hoàn toàn rút khỏi và không có dấu hiệu muốn đột kích quay lại thì bản thân lão mới có thể thở ra được một chút. Kỳ thật Tráng quân lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, lần này đánh trận chính là giết địch 1000 tự tổn 800, trời quá tối khiến đám Tống binh không nắm được rõ ràng thực hư đánh đến đánh giá sai lực lượng của Tráng binh. Nếu Lưu Kỹ quyết ý kiên trì, tụ quân chống cự hai mặt thì cuối cùng hươu chết về tay ai còn chưa biết. Nếu chung quy vẫn chỉ là nếu... Không thay đổi được sự thật lần này Tráng Nhân đã thắng! Gã to xác Nông Chí Cường lúc này cũng mang theo đám tàn quân con lại đến trước mặt Lưu Kỷ, họ Nông nhìn thấy lão Lưu liền không nói năng câu gì, tại chỗ quỳ xuống, dập đầu chạm đất. Lưu Kỷ thở dài một tiếng, lòng hơi bùi ngùi, giọng có chút khàn nói: - Biết sai ở đâu sao?!! Lão nhân cất tiếng hỏi, nhưng đừng chờ một hồi lâu mà không nhận được giải đáp, khi cúi đầu xuống mới thấy Nông Chí Cường sau khi dập đầu liền đã bất tỉnh, hắn ngất xỉu trong tư thế quỳ gối, việc này khiến lão Lưu không khỏi thán thở một câu: “Si nhi! Si nhi!” Lúc này phía đông ánh mặt trời cũng đã dần dần xuất hiện, những tia nắng đầu tiên của buổi bình minh bắt đầu chiếu rọi. Trời sắp sáng, hiện tại chính là thời điểm Tráng binh bọn hắn cần phải rời đi. Nếu để sau khi trời sáng, khi mà Tống Quân đã tụ tập lại đủ binh tướng, quay đầu giết trở lại, nhận ra Tráng binh bọn hắn kì thật là thảm thẳng, đã sớm bung hết lực lượng thi đến lúc đó nguy to. Lưu Kỷ mang theo toàn bộ tàn quân trở lại Ung Châu nhưng không hề ở lại quá lâu, thu gom toàn bộ lương thực với đồ quân nhu, sau thì hủy đi bốn phía cửa thành rồi mới khoan thai rời đi. Tý tứ rất rõ ráng, nuốt không được thì đạp đổ, trả lại cho quân Tống một toà thành hoang một hạt lương cũng không có, thậm trí đến cả cửa cũng chẳng còn. Đến tầm trưa, Lưu Kỹ sau khi tụ tập lại hết toàn bộ đám quân tản mát giết trở lại, nhìn thành Ung Châu lúc này hắn mới nhận ra mình vừa bỏ qua cơ hội tốt nhất một lần đánh tan quân địch. Càng nghĩ càng hận tên heo đồng đội Cao Thịnh bóp d*i đồng đội quá thể đáng! “Con mẹ nó! Ngươi nếu không phải là cháu Cao Cầu ta đã chém ngươi thành muôn mảnh!!” - Lưu Kỹ nghiến răng nghiên lợi thầm nghĩ. Họ Cao số đỏ trong loạn chiến không chết, lấy lý do thương thế, Lưu Kỹ đưa hắn trở về Tân Châu, nhưng đám người dưới đều hiểu họ Lưu là không muốn chung đội ngũ với Cao Thịnh nữa. Dù trận này thua, nhuệ khí có phần giảm sút, nhưng điều quan trọng là Tống Quân vẫn chiếm lại được Ung Châu, xem như đã hoàn thành kế hoạch. Cách đó không xa, khi nhìn thấy thành Ung Châu thay đổi cờ hiệu, Lưu Kỷ ánh mắt có phần phức tạp, nhưng cũng sắc mặt lại tương đối nhẹ nhàng. Dù lần này do Nông Chí Cường tự tác chủ chương khiến kế hoạch của lão buộc phải thay đổi nhưng ít nhất kế hoạch “Trả lại thành Ung Châu” cho quân Tống cũng đã hoàn thành mà không gặp phải chút nghi ngờ nào hết. Ngẩng đầu vọng thiên nhìn trời xanh mây trắng, Lưu Kỷ thầm nghĩ: “Thiếu Soái! Việc của lão Lưu đã xong! Tất cả còn chờ Liên Hoàn Kế của Thiếu Soái ngài thôi.” Vai diễn của lão Lưu coi như hoàn thành, hiện tại rút lui nhường lại sân khấu cho kẻ khác. Hắt xì!!! Ở xa xa phía Đông, tại khu vực Hoành Châu có một thằng nhóc lồm cồm bò dậy, gãi gãi cái mũi, ngơ ngác nhìn xung quanh một vòng. Sau đó lại kéo chăn lên... Ngủ tiếp! ... Đến đầu giờ chiều. Bên ngoài phát sinh ra những tiếng động lạ đánh thức Đỗ công tử trong giấc nồng tỉnh dậy. - Con mẹ nó... làm cái trò gì thế không biết!!! Đỗ Anh Vũ giận, nhịn không nổi mắng chó mắng mèo, đá thúng đụng niêu một hồi rồi mới đi ra khỏi lều trướng. Vừa đúng lúc A Tiễn mang theo thau nước đi tới, hai người va chạm khiến thau nước vung lên giữa không chung, nước bên trong tràn ra ngoài, đổ ụp lên đầu hai người bọn hắn. - Công tử tha tội! Công tử tha tội!! A Tiễn hoảng hốt một hồi, sau thì quỳ xuống đất, dập đầu liên tục. Đỗ tiểu tử cả người ướt như chuột lột, mặt lộ ra vẻ sinh không thể luyến, vận dụng trí nhớ siêu cường để nhớ lại xem bản thân mình hôm nay là rời giường bằng chân trái hay là chân phải. — QUẢNG CÁO —
Từ trên cao nhìn xuống gã thiếu niên đang dập đầu, Đỗ tiểu tử thở ra một tiếng, nói: - Đứng lên đi! - Tiểu... tiểu nhân... - Ta nói đứng lên đi!!! Thấy thái độ của Đỗ Anh Vũ cương quyết, A Tiễn không dám nói thêm cái gì, vội vàng đứng dậy. Đỗ tiểu tử nhìn y cũng toàn thân ướt sũng, lắc nhẹ cái đầu, nhàn nhạt nói: - Về đi! Từ nay không cần theo ta hầu hạ nữa!!! A Tiễn nghe xong liền hoảng hốt, ngẩng đầu lên, gần như sắp khóc nói ra: - Công... tử, tiểu... tiểu nhân biết tội rồi, công tử đánh mắng thế nào thì tuỳ, chỉ cần công tử đừng đuổi tiểu nhân đi, cầu xin công tử! Đỗ Anh Vũ nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mắt một hồi lâu, giọng có chút lạnh nhạt nói: - Ngươi... là người tự do, ta không có ý ép ngươi thành nô bộc, sao phải tự làm khó bản thân mình chứ? - Việc này.... việc này... - A Tiễn có chút ấp úng. Đỗ tiểu tử híp mắt lại, trầm giọng nói: - Nói thẳng ra, tại sao lại muốn theo ta? Là ai ép ngươi?! A Tiễn tại chỗ quỳ xuống, khẩn thiết nói: - Không ai ép tiểu nhân cả, chỉ là hiện tại tiểu nhân còn một mẹ, nhà đã bị hủy, không còn nơi nào để đi, tiểu nhân muốn theo công tử kiếm chút lương thực mà thôi. Đỗ Anh Vũ cười như không cười nhìn thiếu niên, nói tiếp: - Ta nhớ là đã có ban thưởng cho ngươi, hiện tại ngươi cũng coi như có nhà có đất, tại sao vẫn muốn ở lại chốn này?! Nói đi!! Thiếu niên A Tiễn ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Đỗ tiểu tử lại không kìm được cúi gằm mặt xuống, thành thật đáp: - Tiền bạc... tiểu nhân không dám nhận, tiểu nhân giữ không được, còn nhà và đất.... công tử chỉ nói là cho, nhưng lại không nói là ở đâu?!! Ách! Lần này đến lượt Đỗ Anh Vũ cứng họng. Suy nghĩ một hồi thì thấy đúng là như vậy, cái này là sơ suất của hắn! Ánh mắt hắn cũng dịu đi đôi chút, cảm thấy thiếu niên trước mắt cũng là kẻ thông minh, hiểu được thế nào là “mang Ngọc có tội”, không dám nhận lấy tiền bạc. Uhm! Không tệ! Đỗ tiểu tử gật gù một chút, thở dài nói ra: - Kì thật việc này ngươi có thể nói cho ta, không dám nhận tiền có thể đổi lấy lương thực, sắp tới ta sẽ cho người mang các ngươi đi nhận lấy nhà cửa, việc ta đã hứa ta sẽ giữ lời! - Đứng lên đi! Đừng có hơi chút là quỳ như vậy? A Tiễn đứng dậy, bần thần một hồi lâu, sau thì mới liếc mắt ngẩng lên nhìn Đỗ Anh Vũ, thận trọng nói: - Công tử! Vậy hiện tại ra vẫn sẽ được ở bên cạnh hầu hạ công tử chứ? Đến lúc này Đỗ tiểu tử có chút bó tay, bất đắc dĩ nói: - Ngươi không hiểu sao?! Lương thực ta sẽ cho đủ, vài ngày tới ngươi liền về nhà mới rồi, theo ta làm gì? - Thế nhưng... thế nhưng... - Thế nhưng sao? - Đỗ Anh Vũ bắt đầu cảm thấy mình dần mất kiên nhẫn, hắn không phải là không dám giết trẻ em. Nuốt một ngụm nước bọt, A Tiễn suy nghĩ một hồi rồi mới dám nói thật: - Ta nghe bọn hắn nói chỉ có đi theo công tử, giúp công tử làm việc mới có được sự bảo vệ, mới có lương thực hằng ngày, mới có sự đảm bảo về tương lai!! Nghe xong câu này, Đỗ Anh Vũ liền trố mắt, không thể tin nổi, vội vàng hỏi lại: — QUẢNG CÁO — - Là ai nói với ngươi điều này?! - Là... là Vương Nhị Gia! Hắn nói chúng ta mẹ goá con côi, chính là thành phần dễ bị bắt nạt nhất, chỉ có đi theo công tử, bọn hắn mới không dám bắt nạt mẹ con chúng ta... hơn nữa đám người chúng ta hiện tại đi theo công tử, giúp đỡ công tử mới có đường sống, mới có cơm ăn, tất cả mọi người đều tin như vậy!! WTF??? Cái gì vậy?? Vương Nhị Gia là thằng quái nào?? Đỗ Anh Vũ trợn mắt há mồm, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Hắn cuối cùng cũng hiểu cái “nô tính” thời đại này làm sao mà vận hành. Đối với đám dân đen thời đại này, tự do đôi khi đồng nghĩa với việc không an toàn. Việc quy phụ dưới chân một người, thậm trí cam nguyện làm nô bộc để đổi lại được sự bảo vệ của người đó là một chuyện hết sức bình thường. Đi theo kẻ mạnh, quỵ lụy kẻ mạnh, cầu một cái an tâm chính là tâm lý chung của hầu hết người sống trong cái thời đại này. Bọn hắn cầu tự do sao? Không! Bọn hắn cầu được sống thôi!! Giống như việc thời hiện đại làm gì cũng đi kèm theo phong bì, việc này theo nguyên tắc là hối lộ, đôi khi gặp người cương trực thì là không cần thiết. Nhưng mọi người ai cũng làm! Vì sao?! Vì đơn giản cầu một cái an tâm mà thôi!!! Hiện tại trong mắt đám Lưu dân Đỗ Anh Vũ chính là cái phao để đám người mất phương hướng này bắt lấy, khi không biết đi đâu, làm gì thì việc trước mắt chính làm đi theo hắn! Nghĩ đến đây thôi Đỗ Anh Vũ không khỏi nhức đầu, bỗng dưng hắn nhớ ra một việc, vội vàng hỏi lại: - Mà khoan! Ngươi nói “đám người chúng ta” là có ý gì?! A Tiễn ngơ ngác một hồi, có phần ngây ngô nói: - Chúng ta chính là chúng ta! Công tử không biết sao?! Đỗ Anh Vũ tự nhiên có cảm giác có gì đó không đúng ở đây!! Một lát sau. Khi tiến ra ngoài doanh trại, Đỗ tiểu tử đã thấy một đám đông lưu dân bu kín, vừa thấy Đỗ Anh Vũ xuất hiện thì kêu gào hô to gọi nhỏ: “Công tử! Chúng ta ở đây chờ công tử!” “Công tử! Ngài Bồ tát đại từ đại bi! Ngài đừng bỏ rơi chúng ta!” “Công tử! Ngài chẳng phải nói chỉ cần làm việc chọn ngài sẽ có cơm ăn sao, công tử, chúng ta là tới làm việc cho ngài đây!!” Đỗ Anh Vũ mộng bức một hồi. Sau thì cung kính chắp chắp tay. Thất lễ! Cáo từ!! Hãy xem như ta chưa từng xuất hiện, như một con gió lướt qua đi. Hasagi!!! Rồi sau đó mặc kệ đám người kêu gào khản cổ, Đỗ Anh Vũ vẫn là trốn tít vào bên trong, không dám bước ra ngoài! Con mẹ nó! Đám người này điên hết cả rồi!! * Hoàng hôn buông xuống. Đỗ Anh Vũ ngồi tại bên trong lều trướng, hắn là ngồi bệt, một bên chân khoanh lại, một bên dựng thẳng đứng, củi chỏ chống lên cái chân đang dựng thẳng, bàn tay mở ra, nâng lấy cái cằm. Bộ dạng trầm tư suy nghĩ. — QUẢNG CÁO —
Tình cảnh của Đỗ tiểu tử lúc này tương đối bi hài. Bỗng nhiên từ đâu có một đám người nhảy ra và nói “Lão đại, chúng ta muốn theo ngươi!!” Mặc cho Đỗ Anh Vũ xua tay lắc đầu nói “Không được! Ta rất nghèo, đừng theo ta!” Bọn hắn vẫn một mực đáp :”Mặc kệ, ngươi cho chúng ta lương thực, ngươi bảo kê chúng ta một lần, hiện tại ngươi phải chịu trách nhiệm với chúng ta, chúng ta mặc kệ, chúng ta chính là muốn theo ngươi!!” Đỗ Anh Vũ tự nhiên không phải thiện nam tín nữ gì cả, nếu bọn hắn một mực khiến Đỗ Anh Vũ khó chịu, hắn là có thể thẳng tay đồ sát. Thế nhưng hắn cùng không phải sát nhân biến thái, hắn cũng không thể xuống tay giết người chỉ vì những người đó là muốn đi theo hắn được. Hơn nữa đám lưu dân này Đỗ Anh Vũ âm thầm cũng là có sắp xếp, hắn vốn là muốn đẩy cho Hoàng Thành quản lý, sau này coi như kết nạp vào thành Hợp Phố, làm nguồn lao động dự trữ cho hắn. Việc liên tục để cho Hoàng Thành phát lương, lộ mặt, soát điểm tồn tại với đám lưu dân chính là vì mục đích này. Nhưng xem ra trong mắt đám người này, họ Hoàng cũng chỉ là người thay thế, nhận lệnh từ Đỗ công tử làm việc mà thôi!! Thở dài một tiếng! Đôi khi mị lực quá lớn cùng là một điều phiền phức! Bên trong lều trướng lúc này ngoài trừ bản thân họ Đỗ còn có Nông, Hoàng hai gã tộc trưởng. Thấy Đỗ Anh Vũ bỗng nhiên như người trên mây, không tập trung, Nông Chí Hùng liền hắng giọng, nói: - Đỗ sứ quân! Ngài suy nghĩ chuyện gì vậy? Đỗ tiểu tử giật mình tỉnh lại, có chút ngượng ngùng gãi mũi, cười cười nói: - À! Ta đang nghĩ thành Ung Châu là có thể thủ đến lúc nào mà thôi, hiện tại chắc là thất thủ rồi! Nghe Đỗ Anh Vũ trả lời tỉnh bơ, Nông, Hoàng hai người lúc đầu còn gật gù nói thì ra là vậy, ngay sau đó phát hiện có điều gì đó sai sai, giật mình, vội vã hỏi lại: - Đỗ sứ quân! Thành Ung Châu thất thủ là sao?! Đỗ Anh Vũ vỗ nhẹ cái đầu một cái, cũng làm ra vẻ ngạc nhiên, nói: - Ta tối qua là chưa nói sao? Nông, Hoàng hai người nhìn nhau, rồi đóng loạt nhìn về phía Đỗ Anh Vũ, tại chỗ lắc đầu. - Không! Đỗ sứ quân! Ngài chưa từng nói! - Thật vậy sao? - Đỗ Anh Vũ híp mắt, mỉm cười nói. Hắn đảo mắt nhìn hai người một vòng, sau thì gật đầu, chuyển đổi sang giọng Trịnh trọng, nói: - Không sai! Thành Ung Châu hiện tại hẳn là thất thủ rồi! Nghe thấy tin này, hai vị tộc trưởng đều hoảng hốt không thôi, liên tục gặng hỏi Đỗ Anh Vũ tin tức này liệu cho phải thật, làm sao mà hắn biết. Đỗ Anh Vũ cũng tương đối thật thà, nói thẳng ra: - Ta sớm cài cắm tai mắt tại thành Tân Châu đề phòng kì biến, nay vừa nhận được tin vài ngày trước Tân Châu đã tụ quân, lúc chúng ta đánh xuống Hoành Châu thì bọn hắn hẳn đã xuất binh vượt qua Ải Côn Lôn, đánh đến Ung Châu rồi! Tin tức này đối với Nông, Hoàng hai người đều như sét đánh ngang tai. Bọn hắn vất vả tốn sức mới hạ được Hoành Châu toà thành nhỏ, kết quả mới ngoảnh đi ngoảnh lại liền mất Ung Châu đại thành. Hơn nữa tình thế này bỗng nhiên biến bọn hắn trở thành lục bình không rễ mắc kẹt tại Hoành Châu. Biểu cảm trên khuôn mặt hai người lúc này Đỗ Anh Vũ đều thu lại vào trong mắt... Phải nói sao giờ nhỉ?! Vô cùng hài lòng!!!! Hắc hắc!! ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]