Đỗ tiểu công tử quay ra gọi Chu Bá Thông tiến vào, thần sắc phấn khởi nói: - Ngươi mang Trương Huyện Lệnh ra bên ngoài, để cho hắn thống lĩnh dân chúng trong huyện, cùng ta chống lại! - Không... không được! - Trương Hành kêu gào như lợn bị chọc tiết, nhưng vẫn không ngăn nổi bản thân bị lôi đi như chó chết. Bản thân Đỗ Anh Vũ chân ngắn cũng lon ton chạy ra ngoài, Nông Chí Hùng cùng Hoàng An Huy nhìn nhau một hồi, cũng nhanh chóng chạy theo, ra xem sao. Hiện tại bên ngoài, đám đông đã đứng bu kín quanh huyện nha, xung quanh là đám quân lính hung thần ác sát, trên tay giáo mác sẵn sàng ổn định trật tự. Cổng huyện nha từ từ mở ra, ló đầu ra là một thằng nhóc con khiên mọi người bất ngờ, nhưng ngạc nhiên hơn chính là bên cạnh hắn còn có Trương Hành, vị quan lớn nhất ở Hoành Châu bị xách cổ như chó chết theo sau, Đỗ Anh Vũ ánh mắt quét qua đám người ở đây một vòng, rồi lấy hơi nói lớn: - Các vị hương thân phụ lão! Ta có một tin tức thông báo cho các vị.... các ngươi đã bị Cướp! Lời nói của Đỗ Anh Vũ khiến cho đám người trở nên nhốn nháo hẳn lên, khiến đám quân lính xung quanh lại phải khoe ra vũ lực, áp chế bọn hắn lại một lượt. Khi mọi thứ ổn định lại một chút, Đỗ tiểu tử tiếp tục nhìn về phía đám đông nói tiếp: - Nhưng không phải ta không cho các ngươi cơ hội phản kháng, thế này đi, ta để cho “hắn” dẫn đầu ngươi, chống lại ta... thế nào? Vừa nói Đỗ Anh Vũ liền ra hiệu cho Chu Bá Thông ném Trương Hành về phía trước mặt Họ Trương thể hình to xác lăn lông lốc vài vòng rồi rơi vào phía đám người. Lúc này hắn nào còn phong độ của Huyện Lệnh như trước, cả người hoảng sợ, muốn bò lại trong trong huyện nha nhưng lại bị những mũi giáo của Tráng Binh ngăn lại. Đỗ Anh Vũ đứng bên trong, hướng về tên béo cười nói: - Trương Huyện Lệnh, ngươi dù sao cũng là quan đứng đầu một huyện, hằng ngày “chăm sóc dân chúng”, “yêu dân như con”, hiện tại ngươi cam tâm nhìn bọn hắn rơi vào trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, bị chúng ta cướp đoạt mà không làm gì sao? Đến a! Thống lĩnh bọn hắn cúng chúng ta đánh một hồi! Trương Hành mặc kệ lời kích bác của Đỗ Anh Vũ, không nói hắn có thể điều khiển được đám dân chúng này hay không nhưng hắn là tự biết lượng sức mình, cầm quân đánh trận họ Trương là không có bản lãnh này, hiện tại việc hắn có thể làm chỉ là liên tục dập đầu, miệng gào thét xin tha - Công tử... ta là không dám chống lại công tử, công tử tha cho ta đi!! Hình ảnh này tự nhiên lọt hết vào mắt Hoành Châu dân chúng, khiến nội tâm bọn hắn dâng lên một cỗ chua xót. Bình thường thì một dạng ác bá bóc lột dân đen, đến lúc giặc cướp đến thì đê hèn dập đầu, lạy lục xin tha... Đây chính là quan huyện, quan phụ mẫu của bọn hắn sao? Cái cảm giác này... giống như bị người vứt bỏ, bị người phản bội vậy!! Đỗ Anh Vũ nhìn đám người bên dưới thần sắc phức tạp, lại cúi đầu nhìn bộ dạng như chó nhà có tang của họ Trương liền nhoẻn miệng cười, lắc đầu, ôn tồn nói: - Trương Hành à Trương Hành, ngươi không thể dẫn binh, cũng không thể an dân... ta cần ngươi làm gì?! - Hả?! - Trương Hành ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác. Đỗ tiểu tử thì làm điệu bộ cảm khái, thở dài nói: - Lương Tú liều chết không hàng, thủ hộ thành đến chết, hắn khiến ta cảm phục, nếu ngươi thật sự có một phần cốt khí, có thể đứng lên liều mạng một lần, ta... có lẽ sẽ nghĩ đến việc lui binh, tha cho các ngươi... chỉ là, haizzz, ngươi làm ta quá thất vọng rồi! Ánh mắt hắn chuyển sang nhìn Hoành Châu đám người, quét qua một vòng rồi nói tiếp: - Lương thực tiền tài của các người đã bị chúng ta “cướp”, sẽ không trả lại, nhưng ông trời có đức hiếu sinh, con người ta thường luôn cho người khác cơ hội, hiện tại trong các ngươi, bất cứ một ai có thể cầm lên 1 hòn đá, ném về phía vị “đại quan” họ Trương này liền có thể đi lên lãnh 1 ngày lương lương thực, thỏa thuận này thế nào? Oanh! Trương Hành cảm thấy như sét đánh ngang tai, ánh mắt lộ kinh hoảng. Đám đông xung quanh bắt đầu xì xào bàn tàn, trong số bọn hắn cũng có vài kẻ hướng về họ Trương với ánh nhìn bất thiện, vài kẻ còn hơi khom người xuống, cầm lên hòn đá dưới chân. — QUẢNG CÁO —
Họ Trương lúc này đã hoảng sợ tột độ, những việc hắn làm ở Hoành Châu tự nhiên hắn biết, hiện tại đám người này muốn giết hắn cũng không có gì đáng ngạc nhiệm, liên tục lắc đầu, hắn vung người muốn chạy lên phía trước nhưng lại bị quân lính đẩy ngược lại, thấy không ổn liên quay lại phía sau hướng về đám dân chúng xông tới. - Cút ra! Ta huyện lệnh! Các ngươi nhanh cút ra cho ta! Ta là huyện lệnh! Chỉ có điều... Lời hăm dọa của hắn lúc này đã không còn trọng lượng, mới tiến vào chỗ đám người liền bị chặn lại, rồi bị đẩy ngã nhào về khoảng trống trước mắt, ngẩng đầu nhìn đám đông phía trước, ai nấy ánh mắt đều chằm chằm nhìn mình thì Trương Hành đã hoảng sợ tột độ, gầm thét: - Không được tới đây! Ta là huyện lệnh, ta là huyện lệnh. - Câm mồm! Hung dữ cái gì! Họ Trương, ông đây nhịn mày lâu lắm rồi! - Phía đám dân chúng, một gã nam nhân bước ra quát lớn, trên tay còn lăm lăm hòn đá, hắn chính là kẻ đá Trương Hành ngã trở lại. - Đúng thế! Cẩu quan thường ngày thông đồng ác bá, ức hiếp dân chúng, không nghĩ tới cũng có ngày hôm nay sao? - Các tráng sĩ, xin hãy để cho dân chúng chúng tôi thanh toán tên cẩu quan này, sau các vị muốn cướp muốn phá thì tuỳ! Những âm thanh hỗn tạp cứ thế mà truyền đến, Đỗ Anh Vũ vỗ tay thu hút đám người chú ý, miệng cười nói: - Các vị, nhớ một điều, hắn là quan huyện, là mệnh quan triều đình, các ngươi dám làm hại hắn chính là trọng tội nha, giết quan tạo phản, cái tội này.... các ngươi là phải suy nghĩ thật kĩ. Đỗ tiểu tử nhắc lại cho bọn hắn thân phận của Trương Hành, những tưởng đám người này sẽ vì thế mà khiếp sợ nhưng không. Chẳng hiểu bắt đầu từ kẻ nào nhưng dần dần có nhưng viên đá được nhặt lên rồi bắt đầu ném về phía tên Huyện lệnh. Đá bay đến càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhiều, cứ như thể đám người này đang phát tiết nỗi uất hận bấy lâu. Tiếng đá va vào cơ thể phát ra những tiếng “bộp, bộp” hoà chung với tiếng kêu thảm thiếu của Trương Hành giống như kích thích đám đông, càng ném càng hăng, càng lúc càng mạnh, từ trong dân chúng, những âm thanh chửi bới tuôn ra không ngừng. “Cẩu quan! Ném chết ngươi...” “Khổ đến mức này rồi... thì bố mày cũng phản!” “Ha ha, cẩu quan, bố mày hôm nay có chết cũng phải thoải mái một lần, cũng phải mang theo ngươi làm cái đệm lưng...” “...” Nhìn đám đông tiết hận, lại nhìn gã họ Trương lúc đầu còn ôm mặt kêu gào, rồi dần dần thoi thót cho đến lúc im bặc, từ đầu đến cuối Đỗ Anh Vũ biểu lộ chưa từng thay đổi, nụ cười nhàn nhạt ẩn hiển, bình tâm theo dõi mọi chuyện tựa như một người ngoài cuộc, giống như từ đầu đến cuối đều không liên quan gì đến hắn. Ngày hôm đó, Hoành Châu huyện lệnh bị dân cư trong vùng ném đá đến chết, tử trạng quá thảm liệt, không nỡ nhìn. Đợi một người phát tiết xong xuôi, Đỗ Anh Vũ giữ đúng lời hứa, sẽ phân phát cho mỗi người một ngày lương thực, không hơn không kém. Hoàng Thành chứng kiến hết một chuyện, không kìm nổi mà thở dài một tiếng. Đỗ Anh Vũ liếc mắt nhìn sang, giọng có phần bình thản, nói: - Hoàng Thành! Phân phát lương thực cho bọn hắn, ngươi đi làm đi! - Thuộc hạ? - Đúng! - Đỗ Anh Vũ gật đầu, mỉm cười thần bị nói: - Dù sao bọn hắn tương lai có thể là dân chúng do ngươi cai quan, ra hỗn cái quen mặt đi! Mặc dù không hiểu rõ hàm ý mà Đỗ Anh Vũ nói nhưng Hoàng Thành vẫn ngoan ngoãn làm theo, phát lương việc này hắn cũng đã làm với đám lưu dân nên cũng coi như là quen việc. Hoàng Thành đi rồi, Chu Bá Thông lúc này mới lên tiếng: - Đỗ công tử, ngài thật định giao trọng trách này cho hắn sao? — QUẢNG CÁO —
Đỗ tiểu tử thần sắc bình đạm, vừa gật đầu, vừa lắc đầu nói: - Vẫn còn một bài thử, nếu hắn có thể sống sót trở về thì chức vụ Hợp Phố Huyện Uý sẽ là của hắn! - Hợp Phố Huyện Uý? - Chu Bá Thông thần sắc lộ vẻ ngạc nhiên hỏi lại. - Không sai! - Đỗ tiểu tử tự tin gật đầu, mỉm cười nói: - Nếu ta đoán không sai thì hiện tại thành Hợp Phố đã là của chúng ta rồi! Nói xong hắn mặc kệ Chu Bá Thông vẫn còn nghi hoặc, lững thững bước vào bên trong huyện nha, hai vị tộc trưởng cũng theo đó tiến vào. Ba người bàn chuyện rất lâu, đến tối Đỗ Anh Vũ mới trở về doanh trại. ... Liêm Châu binh thấy Hoàng Thành trở lại liền vui vẻ chạy tới, gã thân tín Vương Nhị Cẩu bộ dạng như chó vẫy đuôi, cười nói: - Hoàng lão đại, thế nào, từ chỗ công tử vớt được thứ gì sao? Hoàng Thành mắt trắng giã liếc nhìn họ Vương, đảo mắt nhìn đám huynh đệ một hồi rồi nói: - Đi, chúng ta đi phát lương! - Lại phát lương sao? Không phải tối qua vừa phát cho đám người Ung Châu rồi mà? - Vương Nhị Cẩu nghi hoặc hỏi. Hoàng Thành lắc đầu, đáp: - Không! Lần này là phát cho Hoành Châu dân chúng! Vương Nhị Cẩu thở dài, chẹp miệng nói: - Cứ thế này chẳng mấy chốc chúng ta đều trở thành lính phát lương hết, ta nghe đám Tráng Binh chiến đấu lần này được chia rất nhiều thứ tốt, thậm trí Lưu dân Ung Châu đắp đường đất cũng được chia của, chỉ có chúng ta tay trắng, Hoàng Lão Đại, ngươi thứ hỏi công tử xem, chúng ta lần sau xung trận được không? Hoàng Thành nghe đến đây thật hết nói nổi, suýt chút nữa không kìm chế được chửi ầm lên, cuối cùng vẫn nghẹn lại được nơi cuống họng, sau cùng hắn đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không có người lạ mới trầm giọng nói: - Các ngươi... thật quên đi thân phận của mình rồi sao? Các người là người Hán, bọn hắn không phải, các ngươi là muốn giúp bọn hắn chống lại dân tộc mình sao? Vương Nhị Cẩu nghệt mặt ra một chút, vuốt ve cái cằm, suy tư một chút rồi đáp: - Hoàng lão đại, chúng ta không quên, bán nước cầu vinh chúng ta không làm, thế nhưng... thế nhưng nếu tách ra tự lập, chẳng phải như vậy chúng ta mới có cơ hội vươn mình lên hay sao? Hoàng lão đại nên nhớ vùng đất này trăm năm trước không phải là Tống! Lời của Vương Nhị Cẩu quả thật là đại nghịch bất đạo, để người trong triều đình nghe được hiển nhiên kết cục là rơi đầu. Thế nhưng hắn nói không sai, trăm năm trước đây, chỗ bọn hắn đang đứng là thuộc về Nam Hán! Không phải Tống! Là đất của họ Lưu, không phải họ Triệu! Đám ngừoi bỗng nhiên rơi vào trầm lặng, bản thân Hoàng Thành cũng tâm loạn như ma, nhất thời nghĩ không có thông. Đột nhiên từ phía sau có tiếng nữ nhân vọng lại khiến đám người giật nảy mình, quay đầu lại thì thấy một thiếu phụ nẩy nở có vài phần tư sắc đứng đó, nàng có chút sợ hãi nhưng sau cùng vẫn cắn răng tiến lên nói chuyện: - Quan... Quan gia có chuyện gì để cho chúng tôi giúp đỡ được không? Hoàng Thành nhìn nàng lập từc nhận ra, nàng chính là mẫu thân của thiếu niên họ Cừu, lúc đó trời tối, cùng thêm bẩn thỉu nên hắn không nhìn ra được thiếu phụ này quả thật có mấy phần vận vị. Đứng bên cạnh thấy lão đại sững người ngơ ngác, Vương Nhị Cẩu liền cười cười, huých vào vai họ Hoàng, sau thì nhìn thiếu phụ cười nói: — QUẢNG CÁO —
- Vị đại tỷ này đến thật đúng lúc, chúng tôi đang muốn phát lương cho người dân ở Hoành Châu, nếu không các người cũng đến giúp một tay... Đám tiểu đệ đằng sau cũng tương đối hiểu chuyện, liên tục hô đúng đúng. Thiếu phụ thì nhìn họ Hoàng, khiến hắn có chút mất tự nhiên, đợi một lúc mới gật đầu, đáp: - Nếu không, các ngươi đến giúp chúng ta một tay. Thiếu phụ gật đầu, chạy đi gọi người, rất nhanh sau đó dẫn theo mấy trăm người khác trong đám Ung Châu lưu dân đi tới. Bọn hắn kết hợp cùng Liêm Châu Binh phát lương cho Hoành Châu dân chúng. Quả thật là một tổ hợp kì lạ. Lúc này, trong đám lưu dân Ung Châu đều đang nghĩ thầm. Lần này bọn hắn cũng là tính làm việc, hẳn Đỗ công tử vẫn sẽ tiếp tục phát lương nuôi bọn hắn! ... Thời gian tiếp theo mọi chuyện cũng tương đối ổn định, đương nhiên thỉnh thoảng vẫn có một vài chuyện ngoài ý muốn phát sinh, nhưng cũng rất nhanh được giải quyết. Tráng binh vừa mới trải qua trận chiến, hiện tại cần nghỉ ngơi nên Đỗ, Nông, Hoàng ba người đều cảm thấy tạm thời nên án binh bất động. Lương thực Hoành Châu không nhiều nhưng vài ngày nghỉ ngơi thì vẫn có thể làm được. Đỗ Anh Vũ sắp xếp một chuyện đều ổn thỏa, chỉ duy nhất có một việc hắn làm khiến hai người kia không hài lòng chính là việc Đỗ Anh Vũ lại dùng lương thực nuôi đám tù binh cùng dân chúng. Theo ý kiến của hai người thì nếu giết hết bọn chúng, tự nhiên sẽ tiết kiệm được rất nhiều lương thực cho quân đội. Từ đó vấn đề quân lương cũng không thành gánh nặng nữa, nhưng Đỗ Anh Vũ không tán thành, hắn không nói thẳng mà chỉ thần thần bí bí cười nói rằng “Đừng coi thường bọn hắn, bọn hắn có thể sẽ cứu các ngươi một mạng đấy!!” Nếu là ngày trước hẳn Nông, Hoàng hai vị tộc trưởng chắc chắn sẽ nghi ngờ lời nói của tên tiểu tử này, chỉ là hắn nói phét không biết ngượng. Chỉ là hiện tại, sự thật chứng minh, bọn hắn có thể nhanh chóng ngồi tại Hoành Châu huyện phủ mà bàn chuyện, phần lớn đều là nhờ vào thiếu niên trước mặt phán đoán luôn đúng. Vậy nên trước mắt, khi Đỗ Anh Vũ chưa sai cái gì thì Nông, Hoàng hai người vẫn là chiều theo hắn. Lúc Đỗ Anh Vũ trở lại trong doanh trại thì đã là trời tối, vừa tiến vào trong lều trướng, qua loa đuổi A Tiến trở về, Đỗ Anh Vũ lúc này mới nhìn vào một nơi góc tối trong lều, khẽ nói: - Ra đi! Từ trong bóng tối, một kẻ đột ngột mất tích đã lâu tự nhiên lại xuất hiện. Công Đàm mang theo bộ mặt cương thi âm lãnh của mình cùng tin tình báo trở lại. Hắn tiến lên trước, chắp tay cúi đầu, dùng cái giọng lạnh băng vô cảm của mình báo cáo mọi chuyện lại cho Đỗ Anh Vũ. Trong đó một tin tức khiến Đỗ tiểu tử không thể không nhíu mày thầm nghĩ. “Bọn hắn... là đến nhanh như vậy sao?” Chiến tranh đúng là không chờ người!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]