Bầu trời trăng treo hiện lên một vệt thê lương lãnh đạm, ánh sáng yếu ớt cố len mình chui ra mây đen che khuất, chiếu xuống bên dưới mặt biển.
Vùng biển gần bờ nam Liêm Châu tương đối giống Vân Hải ở Vân Đồn, nơi đây sóng nước lăn tăn, tương đối lặng gió, nếu di chuyển không dùng mái chèo mà chỉ căng buồm thì vận tốc rất chậm, đặc biệt nếu là thuyền cỡ lớn như là Lâu Thuyền thì lại càng chậm.
Quách Vân biết điều này.
Nhìn con thuyền của mình di chuyển lù đù hắn cũng chỉ có thể tặc lưỡi cười khổ chứ không có cách nào khác.
Nếu bây giờ mà đột ngột nhô ra mái chèo tăng tốc thì chắc chắn sẽ kinh động đám binh lính phía sau.
Quách tiểu tử quay lại sang nhìn gã thanh niên khôi ngô đầu bổ luống bên cạnh, thấp giọng nói:
- Hổ Ca, cứ đà này e rằng chẳng giấu được bao lâu nữa.
Phạm Thiết Hổ thì đứng đó khoanh tay, biểu lộ tương đối bình tĩnh, hắn không đáp lại Quách Vân mà ngược lại liếc mắt nhìn một gã trung niên đầu đội nón rơm rộng vành phía trước, hỏi:
- Trần Thống Lĩnh, ngài thấy thế nào?
Trần Kình đầu đội nón rơm, thân mặc một bộ áo gai thô đã sớm bạc màu, hắn đứng đó, nhắm mắt dưỡng thần một hồi lâu, bỗng nhiên một bên tai của hắn co giật như thể phát hiện ra điều gì đó, rất nhanh liền mở mắt nói:
- Thuyền bọn hắn bắt đầu tăng tốc áp sát, không kịp nữa rồi?
- Vậy chúng ta... - Quách tiểu tử có chút hốt hoảng.
- Không sao cả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360539/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.