- Uhm! Là đồ tốt, cánh ngắn dây mềm, lúc kéo cung cần phải dùng sức rất mạnh, nếu như thêm bánh răng cưa hẳn chí ít tiết kiệm được 6 thành khí lực!
Đỗ Anh Vũ ngồi xổm trên mặt đất, tay vuốt ve cái cằm nhỏ, ngó nghiêng thần tý nỗ trong tay, miệng lẩm nhẩm, âm thầm đánh giá một phen.
Xong thì ném hàng trở lại cho Hoàng Thành, Đỗ tiểu tử thầm nghĩ lúc nào trở lại có thể để có Cao Tùng thử cái tiến một chút, hắn cũng có một vài ý tưởng có thể thêm vào.
Thần Tý nỗ Đại Việt không phải không có, năm xưa Lý Thái Uý đánh Tống cũng thu về một nhóm, về sau công tượng cũng dựa vào đó phục chế ra, nhưng đây là hàng “nóng”, liệt vào quốc cấm, không lưu thông bên ngoài.
Người bình thường không phận sự có thể xách cung mang đao, nhưng tuyệt đối không được mang nỏ, đó là luật.
Chỉ có điều Đỗ Anh Vũ hắn đâu phải là người bình thường, hiện tại bản thân còn mới tiếp nhận thêm 500 nỏ binh Ma Sa động, nếu có thêm Thần Tý nỏ nữa thì mới coi là tuyệt xứng.
- Công... công tử! Ngài không muốn sao? - Hoàng Thành vuốt ve thanh nỏ trong tay tựa như đang nâng niu nhân tình, mặc dù có phần không cam lòng nhưng hắn vẫn mở miệng dò hỏi:
Đỗ tiểu tử liếc xéo gã, hừ lạnh.
- Con mẹ nó! Mắt ngươi mù sao? Nhìn ta thế này ngươi nghĩ ta dùng được nó?
Thần tý nỗ sở dĩ gọi thần tý vì nó cần rất nhiều lực tay, Đỗ Anh Vũ chưa dậy thì, chưa thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360524/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.