Chương trước
Chương sau
- Uhm! Là đồ tốt, cánh ngắn dây mềm, lúc kéo cung cần phải dùng sức rất mạnh, nếu như thêm bánh răng cưa hẳn chí ít tiết kiệm được 6 thành khí lực!
Đỗ Anh Vũ ngồi xổm trên mặt đất, tay vuốt ve cái cằm nhỏ, ngó nghiêng thần tý nỗ trong tay, miệng lẩm nhẩm, âm thầm đánh giá một phen.
Xong thì ném hàng trở lại cho Hoàng Thành, Đỗ tiểu tử thầm nghĩ lúc nào trở lại có thể để có Cao Tùng thử cái tiến một chút, hắn cũng có một vài ý tưởng có thể thêm vào.
Thần Tý nỗ Đại Việt không phải không có, năm xưa Lý Thái Uý đánh Tống cũng thu về một nhóm, về sau công tượng cũng dựa vào đó phục chế ra, nhưng đây là hàng “nóng”, liệt vào quốc cấm, không lưu thông bên ngoài.
Người bình thường không phận sự có thể xách cung mang đao, nhưng tuyệt đối không được mang nỏ, đó là luật.
Chỉ có điều Đỗ Anh Vũ hắn đâu phải là người bình thường, hiện tại bản thân còn mới tiếp nhận thêm 500 nỏ binh Ma Sa động, nếu có thêm Thần Tý nỏ nữa thì mới coi là tuyệt xứng.
- Công... công tử! Ngài không muốn sao? - Hoàng Thành vuốt ve thanh nỏ trong tay tựa như đang nâng niu nhân tình, mặc dù có phần không cam lòng nhưng hắn vẫn mở miệng dò hỏi:
Đỗ tiểu tử liếc xéo gã, hừ lạnh.
- Con mẹ nó! Mắt ngươi mù sao? Nhìn ta thế này ngươi nghĩ ta dùng được nó?
Thần tý nỗ sở dĩ gọi thần tý vì nó cần rất nhiều lực tay, Đỗ Anh Vũ chưa dậy thì, chưa thể luyện cơ tay hằng đêm, tự nhiên là không có sức để kéo cung được rồi.
Họ Hoàng bị mắng nhưng không giận, ngược lại còn ngô nghê cười, hắn nhìn thanh nỏ trong tay, vui sướng nghĩ:
“Tiểu bảo bối! Bảo hộ được ngươi rồi!!!”
Cách đó không xa, Chu Bá Thông nheo mắt nhìn hai người, Triệu Sầm chết thực sự là một hồi tai nạn không đáng có, hiện tại quân của họ Triệu lại về với họ Hoàng, mà họ Hoàng lại hàng họ Đỗ, vậy nên Mizukune cũng mất sức ảnh hưởng với đám người này, Chu Bá Thông cảm thấy lần này trở về không biết nên ăn nói ra sao với tiểu thư đây.
Mặc dù Đỗ Anh Vũ cùng Mizukune là tạm thời hợp tác nhưng bản thân 2 người là hai cá thể khác biệt, hiện tại là đồng bạn nhưng ai biết được nếu sau đó quay giáo thành thù thì sao, Chu Bá Thông bỗng nghĩ không biết có nên tìm cơ hội giết chết Hoàng Thành hay không?
Đỗ Anh Vũ tương đối mẫn cảm với sát khí, hơi cảm nhận một chút liền nhận ra, hắn híp mắt nhìn lại về hướng họ Chu, cười như không cười nói:
- Chu huynh đệ! Nghĩ gì vậy?
Chu Bá Thông điệu bộ trở lại bình thường, lắc đầu biểu thị hắn không nghĩ gì cả, sau đó mở miệng hỏi:
- Đỗ công tử! Việc ở đây chúng ta đã xong, cũng nên trở về Hợp Phố hội họp với tiểu thư rồi!
Đỗ tiểu tử điềm nhiên cười một tiếng, lắc đầu nói:
- Chu huynh vội sao? Ta lại không vội!
- Đỗ công tử! Ngài là có ý gì? Muốn lật lọng sao? - Chu Bá Thông cau mày hỏi lại.
Thái độ của họ Chu thay đổi khiến đám người bỗng dưng chia ra làm hai phe riêng biệt, Công Đàm đứng phía sau Đỗ Anh Vũ cũng ngẩng đầu, đưa mắt nhìn chằm chằm về phía họ Chu, một tay để lên đốc kiếm, quân Liêm Châu thì đứng hết về phía Hoàng Thành cùng Đỗ Anh Vũ, ngược lại đám Hải tặc thì theo phe của Chu Bá Thông, trong máy mắt, không khí xung quanh liền trầm xuống.
Đội nhiên Đỗ Anh Vũ quát lên:
- Làm cái gì vậy, ta cũng Chu huynh đệ nói chuyện, các ngươi đây là thái độ gì?
Nhìn bộ dạng thì như đang trách mắng quân mình, nhưng ánh mắt của Đỗ Anh Vũ chưa lúc nào rời khỏi Chu Bá Thông.
Cảm giác như là đang mắng người.
Họ Chu chắp tay, từ tốn nói:
- Xin Đỗ công tử hãy giữ lời hứa của mình, tại hạ cảm kích không thôi.
Chu Bá Thông chủ động xuống nước, ít nhất ở hiện tại Đỗ Anh Vũ vẫn là đồng bạn với Mizukune, hắn là đang cho Đỗ tiểu tử đủ thể diện.
Đỗ Anh Vũ cũng là kẻ biết điều, người đã nhượng bộ hắn cũng không được đà lấn tới, cười cười đáp:
- Chu huynh yên tâm, ta tuổi nhỏ nhưng thấm nhuần hai từ Trọng Tín, lời ta đã hứa tự nhiên sẽ giữ, chỉ là... hiện tại chưa phải lúc thích hợp để trở về.
- Vậy lúc nào mới là thích hợp đây?
- Tự nhiên là lúc...
Trong lúc Đỗ Anh Vũ còn chưa kịp nói hết câu thì một gã người Tráng chạy tới cắt ngang câu chuyện, tên đó nhìn quanh một vòng rồi ánh mắt dừng lại ở chỗ Đỗ Anh Vũ, nói:
- Đỗ công tử, Tế Ti đại nhân mời ngài vào thành bàn chuyện!
“Lưu Kỷ muốn gặp ta sao?” Đỗ Anh Vũ cau mày, đáy lòng thắc mắc.
Nói thật hiện tại hắn là không muốn chút vào thành nào, hiện tại Ung Châu thành qua một đêm đã trở nên tàn tạ, xác người ngổn ngang, bên trong toàn bộ đều là người Tráng, nói gở mồm biết đâu hắn vừa bước vào liền bị tóm lại thì sao?
Nhưng Đỗ Anh Vũ lại cảm thấy không đi không được.
Đắn đo một hồi, Đỗ Anh Vũ vẫn là quyết định vào thành một chuyến, hắn cảm thấy có những chuyện vẫn là cần phải nói rõ.
Rất nhanh sau đó, dưới sự dẫn đường của tên lính, Đỗ tiểu tử đoàn người theo cổng phía Đông đi vào Ung Châu thành.
Hoàng Thành là Liêm Châu binh, thân phận là Tống Quân nên chỉ dừng lại ở cửa thành, để mình Đỗ Anh Vũ tiến vào bên trong.
Thành Ung Châu nay đầu bằng xưa.
Cái điểm đầu mối giao thông tứ phương ngày xưa, nay đã trở nên hoang tàn đổ nát.
Ngọn lửa đêm qua đã đốt cháy một phần 3 kiến trúc của Thành Ung Châu, đặc biệt quan trọng chính là cánh cổng phía Bắc bị hư tổn nặng nề, trong thời gian ngắn là không thể tu sửa được.
Đường vào thành Đại lộ vốn thênh thang nhưng hiện tại quá nửa bị xác người che lấp.
Xác chết nằm la liệt, có người chết vì đao thương, có kể chết do dẫm đạp, đặc biệt xác người cháy khét càng nhiều vô kể.
Từ lúc bước vào thành, Đỗ Anh Vũ đã thấy một hàng dài người Hoa Hán bị trói gô lại một chỗ, tạo thành một hàng dài rồi bị lôi đi như súc vật.
— QUẢNG CÁO —

Xung quanh nhà cửa đều bị Tráng binh cùng Tráng nhân xông vào lục xoát, tất cả những thứ gì đáng tiến đều bị cướp đoạt đi mất
Thỉnh thoảng nơi ngóc ngách còn có thể thấy được đám Tráng binh là đang kéo lê những nữ nhân người Hán xiêm y rách nát vào trong một góc, những tiếng la thất thanh của những người phụ nữ bị làm nhục, không ngưng hô “súc sinh... súc sinh” hoà với tiếng cười khả ố dâm tiện của đám nam nhân khiến Đỗ tiểu tử cũng phải khẽ nhíu mày.
Đi được một đoạn, Đỗ Anh Vũ bỗng nhiên dừng lại, từ từ ngẩng đầu, ngước lên nhìn.
Trước mặt hắn là một cái cây tán lá xum xuê...
Trên đó treo đầy đầu người!
Già, trẻ, lớn, nhỏ, gái, trai...
Tất cả đều có đủ!
Có một một số cái vẫn còn tỏng tỏng nhỏ máu.
Phía dưới đất máu đã nhuộm kín cả một khu vực, đã sớm từ màu đỏ chuyển thành màu nâu.
Những cái đầu treo lủng lẳng trên cây với đủ loại biểu hiện, đa phần là phẫn nộ , hoảng sợ, uất hận, không cam...
Và tất cả đều chết không nhắm mắt.
Đỗ Anh Vũ hơi rùng mình, trong phút chốc hắn là cảm thấy bọn chúng đều đang quay sang nhìn hắn
Những cái đầu lâu này như đang đồng thanh nói!
“Tất... cả... là... tại...ngươi!”
...
Liễu Xuyên năm đó Đảng tranh thất bại, ảm đạm tới Ung Châu.
Tại đây, hắn dùng hơn 10 năm để Hán hoá người Tráng, dùng thủ đoạn mềm dẻo chốn quan trường để đối phó với người Tráng, hắn hi vọng có thể biến Ung Châu thành một nơi Tráng - Hán có thể quần cư.
Lúc hắn còn sống kì thật làm việc này không tệ, ít nhất người Tráng tại Ung Châu cũng đã dần quen thuộc với cuộc sống tại đồng bằng, dần bắt đầu thích nghi với các công việc trong thành.
Người Tráng tòng quân, người Tráng làm nông, người Tráng làm thợ...
Nhưng hắn có thể thay đổi được người Tráng, vậy mà lại không thể thay đổi được cái bản tính cố hữu của đám người Hán.
Đỗ Anh Vũ tạm gọi đó là tính thượng đẳng, yêu thích tìm sự ưu việt trên nhưng kẻ mà bọn hắn xem là thấp kém hơn.
Người Hán không phải có câu “không phải tộc ta tất có dị tâm hay sao?”
Cái bản tính nghi kị cùng thượng đẳng khiến cho trong mắt người Hán, Tráng nhân chỉ là một đám nô bộc miền núi mà thôi.
Có phân biệt tự nhiên sẽ có áp bức, khi cái áp bức bị đè nén bấy lâu có cơ hội bùng phát thì nó trở thành một trận đại Hồng thuỷ cuốn đi tất cả.
Ý muốn của Liễu Xuyên là muốn biến Tráng thành Hán.
Ý nghĩ của người Hán là biến Tráng thành nô!
Ý nguyện của người Tráng chỉ muốn tự do độc lập!
Đỗ Anh Vũ trong lòng miên man rất nhiều suy nghĩ, chẳng biết từ lúc nào đã bước vào Tri Châu Phủ Đệ.
Tên linh dẫn đường bảo hắn đừng đợi một lúc rồi chạy vào thông báo.
Nhìn quanh cái toà phủ đệ to lớn nhưng âm khí ngập tràn, hẳn là đã trải qua một đợt nhân họa, hiện tại trong phủ đã không còn bóng người.
May mắn Đỗ Anh Vũ là không dẫn theo Hoàng Thành cùng Liêm Châu binh vào thành, nếu không chỉ sợ thấy cảnh tượng đồng tộc như thế, bọn hắn lại phát điên làm loạn thì hỏng việc.
Hắn cũng không sợ Hoàng Thành bỏ chạy, đối với Đỗ Anh Vũ bọn hắn như miếng gân gà, có cũng được, không có cũng chẳng sao, không quan trọng.
Rất nhanh tên tiểu binh quay lại, mời Đỗ tiểu tử tiến vào bên trong phòng.
Két!
Vừa đẩy cửa tiến vào, Đỗ Anh Vũ đã thấy trong phòng có 4 người đang ngồi, 2 quên 2 lạ.
Lưu Kỷ cùng tên cốt đột Mãnh Hổ trại thủ lĩnh Nông Chí Cường ngồi ở một bên, phía bên còn lại là hai gã trung niên nom lạ hoắc.
Lưu Kỷ lúc này đang diễn vai mù loà, lão giả vờ nghe ngóng rồi cười nói:
- Đỗ công tử đến rồi sao?
Thấy cả đám người trong phòng đều đồng loạt nhìn sang chỗ mình, Đỗ Anh Vũ lựa chọn cho mình một khuôn mặt hoà ái thân dân nhất có thể, chắp tay cười nói:
- Tiểu tử Đỗ Anh Vũ gặp qua các vị tiền bối.
Nông Chí Hùng nhìn thằng nhóc con non choẹt trước mắt liền khẽ cau mày, Hoàng An Huy thì tủm tỉm đánh giá một phen.
Nông Chí Hùng quay sang nhìn Lưu Kỷ nói:
- Tế Ti, ngài nói kẻ được chọn chính là thằng nhóc này?
Lưu Kỷ bộ dạng hiền hoà gật gù, đáp:
- Chính là hắn!
— QUẢNG CÁO —
Đỗ Anh Vũ đứng tại một bên có chút mộng bức.
Kẻ được chọn... là cái quỷ gì?
Ta đâu phải là thằng nhóc đeo kính nghịch đũa phép mang vết sẹo hình sấm sét trên đầu đâu.
Đừng bảo các người muốn bắt ta đi chống lại chúa tể hắc ám nhé???
Hoàng An Huy thân hình có phần to béo, hắn mang thân thể mỡ màng của mình đong đưa trước mặt Đỗ Anh Vũ, gãi gãi chỏm râu, đánh giá một hồi, sau thì hỏi:
- Ngươi là người Hán?!
Đỗ Anh Vũ lắc đầu, đáp:
- Không phải, ta là người Việt!
- Cái gì Việt?
- Đại Việt!
- Ý ta là người thuộc tộc nào?
- Không tộc nào cả, chỉ có Đại Việt!
Gã béo phá lên cười, sau thì lắc đầu nói:
- Nhóc con, ngươi là không hiểu!!
Đỗ tiểu tử chắp tay, từ tốn đáp:
- Tiền bối! Ngài cũng không hiểu!!
- Ồ! Ta không hiểu cái gì? - Hoàng An Huy sắc mặt thích thú, mỉm cười hỏi:
Đỗ Anh Vũ hồn nhiên đáp lại:
- Bách Việt đều là Việt!
- Cái gì là Bách Việt? - Đỗ Anh Vũ gợi lên sự tò mò của họ Hoàng, hắn liền gặng hỏi:
Đỗ Anh Vũ lấy tay chỉ bản thân, chỉ tên họ Hoàng, chỉ hết tất cả những người trong phòng rồi mỉm cười nói:
- Chúng ta là Bách Việt!
- Đủ rồi! Không cần ba hoa nữa! - Nông Chí Hùng đột ngột vỗ bàn phá hư câu truyện, hắn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào tiểu tử trước mắt hỏi:
- Tiểu tử! Ngươi... kích động chiến tranh giữa hai tộc Tráng - Hán rốt cuộc có mục đích gì?
Đỗ tiểu tử ồ lên một tiếng, hắn cười cười, không trả lời mà thay vào đó gãi sống mũi, ngượng ngùng hỏi lại:
- Ngài không muốn sao?
- Ta...
Nông Chí Hùng nhất thời không biết nói sao, thằng nhóc này rõ ràng không theo sáo lộ trả lời làm cho hắn biên soạn các loại hỏi cung bỗng nhiên không có chỗ dùng.
Sau thì hắn phẫn nộ, đập bàn quát:
- Đừng có già mồm, ai nói ta muốn chiến tranh, ta chỉ muốn cứu em trai của mình mà thôi.
- Vậy thì cứu là được rồi! Đốt thành, cướp, hiếp, giết làm gì? - Đỗ Anh Vũ bĩu mỗi đáp.
Con mẹ nó!
Nông Chí Hùng không phải là kẻ giỏi mồm mép, nhất thời không biết nói sao liền liếc sang bên Hoàng An Huy.
Họ Hoàng thấy đồng bạn cầu cứu thì ngưng cười, nhìn Đỗ Anh Vũ, hắn đột ngột hỏi:
- Nghe nói người giết Liễu Xuyên?
- Liễu Xuyên là ai? - Đỗ Anh Vũ ngơ ngác đáp:
- Là Ung Châu Tri Phủ.
- Chưa từng nghe qua!
- Vậy tại sao ngươi lại giết hắn?
- Đại ca! Hắn là ai ta còn không biết, tại sao ngươi cứ mặc định là ta giết hắn vậy?! - Đỗ tiểu tử nhún vai, thần sắc bất đắc dĩ đáp nhưng trong lòng liên tục nhổ nước bọt “Muốn bẫy ta? Không có cửa!”
Hoàng An Huy híp mắt, nghĩ thầm “tiểu tử này trơn thật!”
Hai kẻ già trẻ trừng mặt nhìn nhau một hồi, sau rồi họ Hoàng không nhịn được, bật cười, hắn quay sang nhìn Lưu Kỷ nói:
- Tế Ti! Ta thật tin rồi! Thằng nhóc con này rõ ràng là thành tinh.
Lưu Kỷ vốn im lặng ngồi một bên quan sát, nghe thấy Hoàng An Huy nói vậy cũng cười đáp:
- Đó là tự nhiên, Nguỵ Bàng cũng từng chịu thiệt dưới tay hắn, các người nghĩ hắn là kẻ tầm thường vớ vẩn sao?
Oanh!
— QUẢNG CÁO —

Lão Lưu nói ra câu này xong hệt như vừa quăng một trái boom vào nội tâm đám người trong phòng, khiến cho Nông, Hoàng hai tên tộc trưởng phải nhìn Đỗ Anh Vũ bằng con mắt khác.
Có thể giao thủ với Nguỵ Bàng tự nhiên không phải là kẻ tầm thường, hơn nữa lại còn là một thằng nhóc con, cái này thì chỉ có thể dùng hai từ hình dung mà thôi.
Yêu nghiệt!
- Ngươi... thật là từng thắng qua lão Nguỵ sao? - Nông Chí Hùng trầm giọng hỏi:
Đỗ Anh Vũ thì suy nghĩ là nên chọn tư thế nào để trang bức thì nó mới ngầu, sau lại nghĩ mình còn đang hợp tác với lão Nguỵ, không nên chém gió quá mức không thì sau này gặp mặt lại ngượng ngùng, suy đi tính lại, hắn lại ngại ngùng đáp:
- Nào có đâu! Lão Nguỵ còn suýt đâm chết ta, vết sẹo vẫn còn đây này, cùng lắm chỉ có thể coi là một cái ngang tay, nếu lúc đó làm quá thì cũng chỉ cá chết rách lưới, đồng quy vu tận mà thôi!
Căn phòng bỗng nhiên im ắng đến mức một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.
Sau đó một một tràng cười dài dằng dặc vang lên.
Lần này người cười là Nông Chí Hùng, hắn cười rất lớn, rất sảng khoái.
- Ha ha! Không nghĩ tới lão Nguỵ ngươi cũng có ngày này! Nhóc con... làm rất tốt, ha ha, ta thật muốn nhìn thấy khuôn mặt của hắn lúc đấy!!!
Phải một lúc sau, họ Nông mới ngưng lại được, hắn lúc này không còn thâm trầm nhìn Đỗ Anh Vũ nữa, ánh mắt có phần thoải mái hơn, quay sang nhìn Lưu Kỷ, Nông Chí Hùng gật đầu nói:
- Được! Vậy thì thử một lần! Để xem thằng nhóc này tài năng như thế nào?
- Ách! Các vị... có thể nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì không? - Đỗ Anh Vũ bẽn lẽn giơ lên cánh tay nhỏ, hỏi thăm tình hình.
Hoàng An Huy đứng bên cạnh mỉm cười giải thích:
- Nhóc con! Bọn ta muốn ngươi giúp tộc nhân của chúng ta thắng cuộc chiến lần này với quân Tống! Thế nào?
Đỗ tiểu tử mặt nghệt ra, sau thì thần sắc biến ảo, biểu lộ khó khăn.
Khi đám người đều nghĩ là tiểu tử này đang sợ hãi thì Đỗ Anh Vũ ngẩng đầu lên, ngập ngừng nói:
- Ta... được cái gì?
Đám nam nhân trong phòng nhìn nhau một hồi, cuối cùng Hoàng An Huy là kẻ lên tiếng, hắn nói:
- Ngươi sẽ có tình hữu nghị với tộc của chúng ta!
Đỗ tiểu tử nghe xong thì khoé miệng không ngừng co giật, chỉnh sửa xiêm y một hồi rồi cung kính nói:
- Xin mời cao minh khác! Thất lễ! Cáo từ!
Con mẹ nó!
Ta cần quái gì cái tình hữu nghị chó má đó!
Xin lỗi! Bản công tử không có rảnh cùng các ngươi chơi!
Nhà bao việc!
Đỗ Anh Vũ quay người, đi rất dứt khoát, không chút ngập ngừng.
Nhưng chưa kịp ra đến cửa thì Nông Chí Hùng đã gọi phắt lại, hắn nói:
- Tiểu tử! Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?
Đỗ Anh Vũ ngay lập tức quay lại, khuôn mặt như hiện lên dòng chữ “hoà khí sinh tài!” Hắn cười hắc hắc, đưa ngón tay chỉ một vòng từ bản thân cho đến hết đám người rồi nói:
- Ở đây tổng cộng có 5 người, nếu chia của mỗi người là 2 thành, yêu cầu của ta rất đơn giản, chiếm được cái gì ta đều được 2 thành trong đó, không mặc cả, một lời chốt giá!
2 thành sao?
Lưu Kỷ cùng Nông Chí Cường thì im lặng từ chối cho ý kiến, Nông Chí Hùng cùng Hoàng An Huy ánh mắt trao đổi một chút, sau đó họ Nông cất lời:
- Nhóc con lòng tham không đáy, vậy nếu ngươi thất bại thì sao?
Đỗ Anh Vũ hơi nghiêng đầu sang một bên, tay nhỏ làm thế thủ đao, chặt vào cổ, ngạo nghễ nói:
- Đầu của tiểu tử ở đây, nếu thua xin mời lấy đi!
Trong khoảnh khắc đó, đám người trong phòng đều bị vẻ cuồng ngạo của hắn làm cho kinh ngạo.
Nông Chí Hùng lần thứ 3 đập bàn, đứng bật dậy hô:
- Được! Thành giao!
Lúc này, Đỗ Anh Vũ mới tiến lại gần chỗ của Nông Chí Hùng, hắn từ trên bàn lấy ra một chiếc ly, tự động rót rượu rồi nâng ly lên, đảo chiếc ly quanh qua đám người trong phòng một vòng, cả người khí độ tự nhiên nhưng lại khiến cho người khác cảm giác phong độ xuất trần, Đỗ tiểu công tử mỉm cười nói:
- Giới thiệu lại một chút, tại hạ Đại Việt Đông Hải Tiết Độ Sứ...
...Minh Tự Tước gia Đỗ Anh Vũ, ra mắt chư vị!
Nói xong, hắn một hơi uống cạn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.