Dũng giả chết bởi đao binh, trí giả vong tại mưu lược.
Liễu Xuyên không có dũng, trí cũng tầm thường, lý do hắn chết đơn giản là bởi chạy trốn sai cách.
Thân là kẻ đứng đầu một toà thành, chạy trốn lại tách đoàn đi lẻ, đơn thương độc mã lao vun vút trên đường, hắn không chết thì ai chết?
Thật nghĩ bản thân là nhân vật chính, có hào Quang vô hình bảo vệ?
Đỗ Anh Vũ cùng Liễu Xuyên chưa từng có duyên gặp mặt, nếu lần này là Đỗ Anh Vũ dẫn quân đến đánh Ung Châu Thành, vậy thì chắc chắn lựa chọn sẽ là bắt sống.
Nhưng đây là cuộc chiến của người Tráng, vậy thì Đỗ Anh Vũ hắn liền cảm thấy, Liễu Xuyên tốt hơn hết là vẫn nên đi chết đi.
Gối đầu lên tay, nằm ngả lưng trên con đò nhỏ, cảm nhận bản thân đang lênh đênh trôi nổi trên dòng nước Uất Giang, hưởng thụ những tia nắng ấm áp của buổi chiều hạ, Đỗ Anh Vũ đột nhiên ngẩng đầu hỏi Công Đàm:
- Công Đàm! Lần đầu tiên giết người ngươi có cảm giác gì?
Công Đàm tay vẫn đều đều xuôi mái chèo, khuôn mặt cương thi ngẫm nghĩ một hồi rồi mới đáp:
- Không có cảm giác gì cả!
Đỗ tiểu tử chợt vỗ tay đến đốp một cái, vui vẻ ra mặt nói:
- May thật, ta cũng vậy, ta nghĩ chỉ có một mình ta là bị như vậy thôi chứ, hiện tại người cũng thế, hẳn như thế mới là bình thường!
Công Đàm im lặng, nhất trời không biết phải nói điều gì.
“Công tử à! Ta thấy bình thường bởi vì ta được đào tạo trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360519/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.