Một ngày trước.
Trại bến đò Uất Giang phía Đông Ung Châu.
Đám nam tử khuân vác tại bến cố gắng tranh thủ thời gian để mang hàng hoá lên thuyền, chuẩn bị chuyển đến Hàng Châu.
Hỗ Gia Vận tiêu đội có thuyền riêng, trú tại Ung Châu, kì thật từ lúc đến Ung Châu thì Hỗ Gia người có thể xuất hành lúc nào cũng được, chỉ phụ thuộc vào thương thế của Hổ Tam Nương, lúc này vết thương nàng không đáng ngại thì lúc đó liền có thể đi.
Chỉ có điều Đỗ Anh Vũ không hiểu, dựa theo quan sát của hắn thì nàng hẳn là đã lành từ sớm rồi, những chỉ đến khi bị Đỗ Anh Vũ bắt quả tang phát hiện ra nàng mới chịu rời đi.
Đỗ tiểu tử cũng từng có suy nghĩ yy tự sướng rằng hẳn là mị lực bản thân quá mạnh, khiến đối phương giả thương để ở lại bên mình lâu thêm một chút!!
Nhưng rất nhanh sau đó thì đáp án này hắn gạt phắt đi.
Một thằng nhóc dù có đẹp đẽ đến đâu cũng chỉ là một thằng nhóc không hơn không kém.
Mọi người sẽ chỉ thấy nó đáng yêu chứ không thể cảm thấy được một tia mị lực cuốn hút nào hết cả.
Vậy nên là đáp án mị lực nam nhân của Đỗ Anh Vũ níu kéo nàng liền không phải.
Vậy thì chỉ còn một đáp án, Hổ Tam Nương là muốn biết kết cục sau cùng của Mãnh Hổ trại.
Hiện tại đã biết đáp án, nàng đã có thể thỏa lòng rời đi.
Đỗ Anh Vũ mỉm cười nhìn nàng, bộ dạng tự nhiên sáng sủa của thiếu nữ này khiến hắn rất có thiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360518/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.