Tam Nương ngất lịm, thân thể toàn là máu.
Đỗ Anh Vũ vội vã nâng nàng lên, kĩ lưỡng quan sát một hồi.
“Đây là...” Đỗ tiểu tử từ trên người nàng có thể dễ dàng tìm ra hàng loạt vết thương, đây đều là nàng lúc trước vì đột phá vòng vây mà phải chịu thương tổn.
Ban đầu Hổ Tam Nương còn có thể tự động vận khí để cầm máu, chỉ là...
Thể xác mệt mỏi, nguyên khí tiêu tán.
Sau một thời gian thì vết thương tự động chảy máu, việc mất máu quá nhiều dẫn đến việc nàng ngất xỉu.
Đỗ Anh Vũ cũng từng bị thương kiểu này, hắn hoàn toàn hiểu việc lúc này chính là tìm ra vết thương để cầm máu.
Điều này không khó, Đỗ Anh Vũ rất nhanh tìm ra.
Tay chân của nàng đều có vết thương, dài nhất là ở phía sau lưng, may mắn nàng có mặc giáp da, tất cả vết thương đều không quá sâu nhưng lại rất nhiều.
Cất người nàng đều là máu, nếu băng bó thì chỉ có thể bó toàn thân.
Ách!
“Đây... chẳng phải là tình huống cẩu huyết thường gặp trong tiểu thuyết hay sao?” - Đỗ Anh Vũ chẳng hiểu ra sao lại bật ra cái suy nghĩ này.
Xong rồi hắn khẽ nâng Hỗ Tam Nương lên, lấy tay thử vỗ vỗ vào mặt nàng, miệng hỏi:
- Tam Nương! Tam Nương! Tỉnh lại đi!
Đáng tiếc...
Hổ Tam Nương lúc này đã ỉu xìu, không một chút phản ứng.
Con mẹ nó!
Thiếu niên chửi thề một tiếng, không thể làm gì khác được nữa, hắn nhìn thiếu nữ trước mặt, cắn răng nói một tiếng:
- Đây là cứu người! Tam Nương... đừng trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360510/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.