Đầu hạ ban đêm, tiết trời cực kì oi bức, Đỗ Anh Vũ hắn không làm sao ngủ được liền vén lên tấm màn của lều trại, ra ngoài đi tản bộ một chút.
Hắn tự nhiên cũng không dám đi xa, rừng núi nơi đây nổi tiếng rừng thiêng nước độc, chướng khí nhiều, rắn rết độc trùng thú dữ có đủ cả, hơi sơ sẩy liền có thể vong mạng bất cứ lúc nào không biết.
Nhìn Hỗ Gia tiêu cục đám người bộ dạng mấy ngày này đều căng thẳng như sắp đánh trận liền hiểu.
Nước suối không dám uống, quả dại không dám ăn.
Tiết kiệm đồ dự trữ, mong chờ có thể sớm đến Nam Ninh.
Giày vò suốt 14 ngày được, Đỗ Anh Vũ đoàn người cũng chỉ còn cách Nam Ninh vỏn vẹn hơn 1 ngày đường nữa là được giải thoát.
Hiện tại đám người mới hiếm hoi thả lỏng, có phần tuỳ ý hơn mấy ngày trước nhiều.
Trên bầu trời lúc này là một mảng đêm tối tối đen như mực, trời không trăng không sao, tối đến mức cúi đầu cũng chẳng thể thấy rõ bàn tay của mình.
Hỗ Gia đám người dựng trại bên rừng, đốt lên những đốm lửa trại nhỏ rồi ngồi quây quần lại với nhau, những đốm lửa đốt củi khô phát ra những tiếng lạch tạch trong đêm tối, Đỗ Anh Vũ đi dạo quanh một lúc rồi rất nhanh tìm thấy một chỗ để ngồi xuống, bên cạnh hắn là nam trang Hổ Tam Nương đang dùng đoản kiếm để nướng thịt.
Đỗ tiểu tử chẳng nói câu gì, từ bên hông lấy ra một túi muối tinh, rắc lên miếng thịt của nàng, rồi nhoẻn cười nói:
- Hỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360509/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.